CHÂM BIẾM - ĐẠI BAO TỬ

“Người già mà, đã quen sống tiết kiệm.”

Dáng vẻ Lăng Nhiễm giống như không hề để ý, anh cúi đầu, hôn lên cái trán trơn bóng của Mật Mật, hỏi:

“Trước kia, em và mẹ chính là sống như vậy? Vất vả cho hai người rồi, anh hẳn là nên xuất hiện sớm một chút, vậy thì hai người cũng không phải tiết kiệm như vậy.”

Xuất hiện sớm một chút, còn sẽ xuất hiện loại trời xui đất khiến này sao?

Mật Mật tự hỏi lời này ở trong lòng, cô cũng không dám nói ra khỏi miệng, cô sợ chỉ số thông minh nghịch thiên của Lăng Nhiễm sẽ nhìn ra được điều gì.

“Gần đây em có chút không vui, tuy rằng em không nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Mật Mật, có anh ở đây.”

Lăng Nhiễm nói những lời này khiến cho Mật Mật vẫn luôn cúi đầu, đột nhiên ngước mặt lên, cô nhìn Lăng Nhiễm, bóng cành liễu đong đưa trong gió hiện lên trên gương mặt non nớt của cô.

Cô thấy được ý cười trên mặt Lăng Nhiễm, không hiểu sao lại khiến cho cô cảm thấy an tâm, tuy rằng Mật Mật cảm thấy không nên nhưng trái tim vốn đang do dự không biết làm sao của cô lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Cô nghe thấy Lăng Nhiễm chân thành nói:

“Có anh ở đây, Mật Mật, sau này em và mẹ sẽ không còn phải vì mấy đồng tiền mà phiền muộn nữa, về sau cứ để cho anh chăm sóc hai người, anh sẽ không để cho hai người phải sống những ngày tháng cực khổ nữa.”

Không phải nên là như vậy sao?

Mật Mật ủy khuất nghĩ ở trong lòng, Lăng Nhiễm là anh trai cô, là con trai ruột của Trang Liễu, Lăng Nhiễm chăm sóc cho cô và mẹ cũng là theo lẽ tự nhiên, huống chi hiện tại Lăng Nhiễm còn là chồng cô.

Ai ~~Mật Mật thầm thở dài trong lòng khi nhận ra được bi kịch này, cô thật sự muốn đào một cái hố ngay tại chỗ này, sau đó vùi đầu mình vào bên trong, không phải nhìn bất cứ thứ gì, không phải nghĩ ngợi điều gì, cũng sẽ không phải phiền não như vậy rồi.

Hiện tại cô cảm thấy mình có một chút triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt.

“Ngoan, đừng buồn nữa, chồng hôn hôn.”

Lăng Nhiễm ưỡn người, cúi đầu hôn lên môi Mật Mật, cô né tránh theo bản năng, sau đó nhìn về phía Lăng Nhiễm, đôi mắt bên dưới cặp kính trong suốt của anh có chút lạnh.

Giống như đang tức giận.

Anh cực kỳ không thích Mật Mật né tránh anh lúc anh muốn thân mật với cô, điều này sẽ kích thích thú tính của Lăng Nhiễm.

Mật Mật phản ứng lại, vội vàng nhìn sang cửa hàng bán vòng hoa bên cạnh cây liễu, thấp giọng giải thích:

“Có người nhìn kìa, nơi này là nghĩa trang công cộng, đừng khoe ân ái.”

Lăng Nhiễm nhăn mày, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, đúng thật là có mấy cửa hàng, anh chậm rãi giãn mày ra, nói với Mật Mật:

“Lần sau, chồng em muốn hôn, em không được né tránh theo bản năng như vậy.”

Lăng Nhiễm dừng một chút, sau đó anh thò người qua, môi mỏng dán ở bên tai Mật Mật, thấp giọng nói:

“Mật Mật, anh có thể hiểu em còn chưa quen với thân phận mới của mình, nhưng em cũng phải hiểu, kiên nhẫn của đàn ông đều có giới hạn, tuy rằng anh thương em, yêu em, nhưng chồng em đã nóng giận thì em cũng chịu không nổi.”

Những lời này mang theo một chút uy hiếp, vừa quỷ dị lại như là đang tán tỉnh, nhưng Mật Mật nghe ra được, kiên nhẫn của Lăng Nhiễm sắp cạn kiệt, anh đang cảnh cáo cô.

Nếu cô còn không làm tốt vai trò của một người vợ, sẽ chọc anh tức giận.

Nhưng cô phải trở về với thân phận người vợ này như thế nào đây? Hiện tại cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác sắm vai trong thân phận này rồi, cô chỉ một lòng một dạ nghĩ nên làm sao để mọi chuyện trở về như cũ.

Mặc dù biết rõ muốn để cho tất cả mọi chuyện trở về như chưa từng phát sinh chuyện gì là không có khả năng, nhưng mà lại tiếp tục sai nữa, thì sẽ có tương lai sao?

Mật Mật không nói gì, trong lòng cô thực sự hoảng loạn, cô cúi đầu giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc