CHÂM BIẾM - ĐẠI BAO TỬ

Đầu buổi đêm khi những ngọn đèn vừa được thắp sáng, Lăng Nhiễm mặc áo sơ mi màu đen, thân hình cao lớn rắn rỏi đứng ở đầu ngõ, một ngọn đèn vàng mờ nhạt ở ngay trên đầu anh, một tay đang cầm điện thoại của anh rủ xuống bên người, tay còn lại đặt ở trong túi quần, có vẻ như anh đang chờ người trong tư thế rất nhàn nhã.

Chiếc xe taxi màu xanh da trời từ từ ngừng ở trước mặt anh, anh ngước đôi mắt hẹp dài lên, nhìn về phía cửa xe đang mở ra, Mật Mật bước xuống xe như người mất hồn, trên mặt cô toàn là nước mắt.

Tài xế vội vàng xuống xe giúp Mật Mật lấy hành lý, Lăng Nhiễm tiến lên, duỗi tay nắm lấy cổ tay Mật Mật, đi trả tiền xe cho tài xế.

Cô giãy giụa một hồi, đột nhiên cổ tay đau nhói, ngón tay Lăng Nhiễm nắm chặt lấy tay cô, giống như sợ cô lại chạy mất.

Tài xế nhận được tiền thì lái xe chạy đi, mọi thứ dường như trở về yên tĩnh, Mật Mật đứng ở sau lưng Lăng Nhiễm, hai người lẳng lặng đứng ở bóng tối bên đường, trên đầu là một chút ánh sáng yếu ớt.

“Mệt rồi đi, đã làm loạn cả một ngày, về nhà thôi.”

Lăng Nhiễm quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Mật Mật ở phía sau, anh khom lưng, nhấc hành lý dưới chân lên, tay còn lại nắm cổ tay Mật Mật đưa cô về nhà.

Đường không xa, nhưng Lăng Nhiễm đi rất chậm.

Từng bước từng bước đi về nhà.

Vào ngõ nhỏ, liền không có đèn đường, hai ngày này, người hàng xóm duy nhất sống ở căn nhà cách vách không hiểu sao lại chuyển nhà, toàn bộ khu nhà cho người nhà ở nhà máy, hiện giờ cũng chỉ có một nhà Mật Mật là còn người ở.

Xung quanh rất trống trải, trong bóng đêm, dường như cô nhìn thấy được trong cửa sổ nhà cũ lóe lên ánh đèn ấm áp.

Đột nhiên, mũi Mật Mật đau xót, cô liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi tay Lăng Nhiễm đang giam cầm cổ tay cô, ngón tay Lăng Nhiễm dùng sức, gần như muốn bóp gãy cổ tay Mật Mật, anh buông hành lý xuống, đột nhiên xoay người, lạnh giọng nói với Mật Mật:

“Em còn làm loạn tới khi nào?”

Cô hét lên, rốt cuộc cũng chịu không nổi áp lực như vậy, cô lớn tiếng nói với Lăng Nhiễm:

“Là em làm loạn sao? Tất cả đều là anh cố ý, là anh, anh khiến cho mối quan hệ của chúng ta đi chệch hướng, anh biết hết mọi chuyện, từ lúc bắt đầu anh đã biết hết tất cả.”

“Anh không phủ nhận.”

Lăng Nhiễm ném hành lý trên tay xuống, trực tiếp vươn cánh tay, bế Mật Mật đang điên cuồng giãy giụa lên, kéo cô về nhà cũ, cô đá chân lung tung, tức điên lên nói:

“Anh có phải kẻ biến thái không, anh đều đã biết hết mà còn kết hôn với em, còn giả vờ như không có chuyện gì, có phải anh điên rồi hay không? Rốt cuộc là anh biết từ khi nào?”

“Em muốn biết? Được, anh nói cho em, ngay từ đầu, từ lúc phá thân của em, từ trước cả lần đầu làm tình với em, từ lần đầu tiên gặp em, từ lúc bắt đầu, em vừa lòng sao?”

Lăng Nhiễm ôm Mật Mật đi thẳng vào phòng ngủ, anh đè cô ở trên giường, trong phòng ngủ không có bật đèn, không khí tràn ngập hơi thở của anh và cô, Mật Mật giãy giụa ở trên giường, cô sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú mơ hồ của Lăng Nhiễm, anh giống như một ác ma ẩn nấp giữa loài người, hoàn toàn lộ ra bộ mặt âm hiểm, xảo trá, tàn nhẫn của mình trong bóng tối.

Một bàn tay anh ấn vai Mật Mật, đầu gối anh cứ như vậy đè ở trên đùi Mật Mật, tay còn lại trực tiếp xé toạc chiếc áo thun trên người Mật Mật, nói:

“Không phải em đã biết từ lâu rồi sao? Nhưng mà anh trai thấy em giống như rất vui vẻ, lúc anh trai chơi em, không phải em còn chảy ra d*m thủy ướt hết cả giường sao? Hửm? Bây giờ mới biết chịu không nổi? Lúc em và anh trai ruột của mình loạn luân, em rất lẳng lơ nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc