“Biến thái, anh là kẻ biến thái, a!”
Mật Mật giãy giụa ở trên giường, cô cảm thấy rất xấu hổ, mỗi lời Lăng Nhiễm nói ra đều khiến cho cô cảm thấy hổ thẹn không sao chịu được, cô không có cách nào nghe được nữa.
Áo lót bị xé rách hoàn toàn, giờ phút này ở giữa cô và Lăng Nhiễm đã hoàn toàn không có bất kỳ rào cản nào.
Một cặp vú trắng tuyết cứ như vậy lõa lồ ở trong không khí, đong đưa kịch liệt theo sự giãy giụa của Mật Mật, Lăng Nhiễm nhịn không được cười, anh cười đến cực kỳ xấu xa, cúi đầu, liếm cổ Mật Mật, tay còn lại nắm một bên vú Mật Mật, hỏi:
“Đúng vậy, anh là kẻ biến thái, một kẻ biến thái thích chơi em gái mình, hửm? Em biết anh thích gì nhất không? Anh trai thích nhất là lúc chơi em, nghe tiếng em kêu ở trên giường, chỉ cần nghĩ đến là nhịn không được một giây cũng muốn bắn, bắn vào trong bụng em, làm em sinh con cho anh trai.”
“Kẻ điên, anh chính là người điên, Lăng Nhiễm, anh chính là người điên! Buông em ra, đừng chạm vào em!!!”
Cô hét chói tai, đôi tay đang quơ loạn trong không khí bị Lăng Nhiễm dùng cà vạt trói lại, anh lật người cô lại, cưỡi ở trên lưng cô, cột đôi tay cô vào cột giường.
Lăng Nhiễm không để ý đến sự kháng cự của cô, anh cởi quần của cô xuống, lộ ra bờ mông trắng tuyết của cô.
Anh cứ như vậy đè ở trên lưng cô, anh dùng hàm răng khẽ cắn tấm lưng trần trụi Mật Mật, hai tay di chuyển dọc theo đường cong cơ thể gần như lộ ra hoàn toàn của cô.
Lăng Nhiễm hỏi như thể ma nhập:
“Không cho anh trai chạm vào em, vậy em muốn ai chạm vào em? Mật Nhi, em sinh ra chính là của anh trai, là anh trai cứu em, là anh trai cho em đến với thế giới này, nên em chính là của anh trai, anh trai cho em tất cả, cả cái nhà này đều cho em, hiện giờ em trưởng thành rồi, đã đến lúc phải quay về bên cạnh anh, điều này có gì không đúng?”
Năm đó lúc Trang Liễu mang thai Mật Mật, kỳ thật bà ấy cũng không muốn, bởi vì với điều kiện kinh tế của bọn họ mà nói, nuôi thêm một đứa trẻ sẽ khiến cho mọi thứ càng tồi tệ hơn.
Là Lăng Nhiễm kiên trì nhất định phải để cho Trang Liễu sinh cô ra, cha mẹ mới quyết định để cho Mật Mật đến với thế giới này.
Từ đó về sau, trong nhận thức của Lăng Nhiễm liền cảm thấy Mật Mật là thuộc về anh.
“Lúc mẹ nói cần phải bỏ một đứa con đi, nếu không cái nhà này sẽ không thể sống nổi, thật ra là anh trai chủ động muốn rời đi, lúc ấy em còn nhỏ, Mật Nhi, em không còn nhớ sao, anh trai đã từng ước định với em, cái nhà này tạm thời giao cho em trông nom, chờ đến khi anh trai trưởng thành, có đủ năng lực rồi sẽ trông nom thay cho Mật Nhi.”
Giọng Lăng Nhiễm bình dị, dương v*t của anh trực tiếp đẩy vào âm huyệt Mật Mật từ sau lưng, mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô mà không có bất kỳ màn dạo đầu nào.
Mật Mật đau đến mức bật khóc ở trên giường.
Mà Lăng Nhiễm không hề tỏ ra thương xót, anh nói rất bình tĩnh, thậm chí còn nói với giọng điệu lạnh nhạt khiến cho người khác không rét mà run, nói:
“Em không nhớ rõ cũng không sao, anh giúp em nhớ kỹ, em thiếu nợ anh trai, bá chiếm nhà anh trai lâu như vậy, em muốn rời đi sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Mật Nhi, em sinh ra chính là của anh.”
côn th*t của của anh từng chút từng chút thọc vào trong cơ thể Mật Mật theo từng lời Lăng Nhiễm nói, cô bật khóc, hai tay bị trói thực sự rất chặt.
Anh đang cưỡng gian cô, đúng, Lăng Nhiễm đang cưỡng gian cô!
Nhưng trong lúc Lăng Nhiễm cưỡng gian, Mật Mật lại cảm nhận được một chút khoái cảm.
Cô khóc khàn cả giọng, thực sự chán ghét cơ thể mẫn cảm này của mình, chán ghét bản thân rõ ràng cực kỳ kháng cự bị Lăng Nhiễm đối xử như vậy, nhưng cứ có cảm giác khi bị anh làm.