CHÂM BIẾM - ĐẠI BAO TỬ

“Sao lại ra sớm vậy?”

Lăng Nhiễm đeo mắt kính ngồi ở trong xe, hơi nghiêng đầu, nhìn Mật Mật.

Cô có chút không được tự nhiên, mặc dù đã biết gương mặt thật của Lăng Nhiễm, nhưng bị anh nhìn cô nghiêm túc như vậy khiến cho trái tim cô khẽ rung động.

Đây là cảm giác lúc cô đang yêu Lăng Nhiễm.

Trong khoảnh khắc này, Mật Mật có chút hoài nghi bản thân có phải cũng biến thái rồi không, rõ ràng ngày hôm qua còn bị Lăng Nhiễm ngược tim ngược phổi, hôm nay lại có cảm giác lúc đang yêu Lăng Nhiễm.

Vẻ mặt Lăng Nhiễm giống như đang chờ cô trả lời, Mật Mật cắn môi dưới, thấp giọng nói:

“Bọn họ rất kỳ quái, còn không bằng đối xử với em giống như trước kia vậy, ánh mắt bọn họ giống như hận không thể muốn ăn em.”

Cô thực sự không thích cảm giác bị người khác xem xét giá trị của cô thông qua những gì cô mặc.

Lăng Nhiễm ngồi ở trên ghế lái mỉm cười, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh nắng chói chang, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mật Mật, dịu dàng nói:

“Không sao, chúng ta không cần kết giao với bọn họ, về sau cũng không đi loại họp mặt này.”

Mức độ chi tiêu của bạn học Mật Mật hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Lăng Nhiễm và Mật Mật.

Nếu bị buộc phải kết giao với nhau, cuối cùng sẽ trở thành một sự lợi dụng.

Lăng Nhiễm rất vui khi Mật Mật nghĩ được như vậy.

Mật Mật cúi đầu không nói gì, ban đầu cô cho rằng Lăng Nhiễm sẽ giam cầm mình cả đời, không cho cô đi ra ngoài tiếp xúc với người khác.

Nhưng anh không cũng có ý định này, anh buông tay để cho cô đi ra ngoài, nhưng dường như anh đã đoán đúng, Mật Mật ở bên trong nhà hàng không được bao lâu thì sớm đi ra ngoài.

Cho nên anh vẫn luôn chờ ở trong xe, cũng không có rời đi.

Xe từ từ nổ máy, rời khỏi bãi đậu xe trước nhà hàng, những người đó còn đang ở bên trong ăn cơm, ngẩng đầu chờ Mật Mật quay lại, lần này nhất định phải hỏi cho ra chồng Mật Mật đang làm công việc gì.

Kết quả Mật Mật vẫn không có quay về.

Bên trong xe, Lăng Nhiễm vừa lái xe vừa đưa tay nắm lấy tay Mật Mật.

Điện thoại trong túi xách Mật Mật vang lên, cô đưa tay còn lại mở túi xách ra, liếc nhìn tên người gọi nhưng không nghe máy.

“Bạn học em gọi à?”

Lăng Nhiễm nắm tay Mật Mật, đặt tay cô lên môi anh, khẽ hôn một cái.

Tinh tế và dịu dàng trong từng lời nói.

Mật Mật đỏ mặt, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lên tiếng.

“Muốn nghe thì cứ nghe, phỏng chừng là muốn hỏi em sao lại rời đi.”

“Em không nghe, không muốn nghe.”

Mật Mật nói xong thì từ chối cuộc gọi trên điện thoại, lẳng lặng ngồi trên ghế lái phụ, để mặc cho Lăng Nhiễm nắm tay cô.

Bạn học bên kia vẫn kiên trì không bỏ cuộc, lại đổi thành người khác gọi đến.

Mật Mật từ chối hết tất cả cuộc gọi, cuối cùng thật sự bị phiền đến mức không có cách nào đành phải trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

Cô vừa ngẩng đầu lên, phát hiện đường Lăng Nhiễm đi cũng không phải đường về nhà, nên hiếu kỳ hỏi:

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Tìm một chỗ...”

Lăng Nhiễm thản nhiên nói, xe đã chạy vào vùng ngoại ô, xe vẫn luôn chạy thẳng về phía trước sau đó tiến vào một bãi đỗ xe.

Mật Mật tò mò nhìn hoàn cảnh chung quanh, lại quay đầu nhìn về phía Lăng Nhiễm, hỏi:

“Chúng ta đến đây để làm gì?”

Nơi này hình như là một bãi đỗ xe bỏ hoang, nhưng lại giống như một công viên giải trí, xung quanh đều có người đang đi lại, bên cạnh còn có thùng container, bên ngoài bày bán bia rượu, bánh ngọt và các loại đồ ăn vặt.

Bình luận

Truyện đang đọc