CHÂM BIẾM - ĐẠI BAO TỬ

Nghe được những lời ngớ ngẩn này của Mật Mật, Lăng Nhiễm cũng nhịn không được đen mặt.

Anh ôm chặt lấy Mật Mật, có hơi tức giận hỏi:

“Có vứt bỏ chính anh đi thì cũng không thể vứt bỏ em được, trong đầu em đến tột cùng là suy nghĩ cái gì vậy?”

Cô cũng không biết đầu mình suy nghĩ cái gì.

Mật Mật có chút khổ sở, cũng có chút sợ hãi, vì thế cô im lặng không lên tiếng mặc cho Lăng Nhiễm có hung dữ thế nào, anh càng hung dữ, Mật Mật càng ủy khuất mà khóc lên.

Lăng Nhiễm thật sự là hết cách, chỉ có thể đưa cô tới một quầy ăn vặt ngoài trời ở bên cạnh bãi đỗ xe.

Quầy ăn vặt là tủ kính dùng để bày hàng, chủ quán ở bên trong chiên những viên bạch tuộc nhỏ, bên trên treo một hàng đèn ngôi sao.

Lăng Nhiễm gọi hai phần viên bạch tuộc nhỏ, sau đó đi mua thêm một số thức ăn khác từ những quầy hàng khác, đặt ở trước mặt Mật Mật.

Hốc mắt cô vẫn còn hơi đỏ, cô nhìn Lăng Nhiễm đứng dậy, đi đến một quầy hàng khác mua thức ăn.

“Ba ba...”

Một giọng nữ vang lên, Mật Mật nghiêng đầu nhìn lại, một cô gái đáng yêu có vẻ ngoài thuần khiết đứng ở sau lưng một người đàn ông, cả người cô gái trực tiếp dán lên trên, ôm lấy eo người đàn ông.

Người đàn ông có vẻ như đã hơn bốn mươi tuổi, quay đầu nhìn về phía cô gái sau lưng với vẻ mặt cưng chiều.

Ông ta hơi ngửa đầu, nhẹ hàng hôn môi với cô gái sau lưng, nhưng dường như ông ta đã nhận ra ánh mắt Mật Mật nhìn chằm chằm bọn họ nên vừa hôn môi cô gái vừa trừng một ánh mắt sắc bén nhìn sang Mật Mật.

Người đàn ông này và cô gái sau lưng có vẻ ngoài khá giống nhau.

Trong mắt Mật Mật vẫn còn đọng lại một tầng hơi nước, thấy ánh mắt người đàn ông nhìn qua, cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, chuyên tâm nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt.

“Sao còn không ăn?”

Lăng Nhiễm đi tới, đặt một ly trà sữa trước mặt Mật Mật, trên tay cầm theo một chai bia.

Lúc ngồi xuống ở bên cạnh cô, anh đặt tay lên vai cô, nhìn qua giống như là đang ôm cô.

Mật Mật hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm mấy viên bạch tuộc nhỏ trước mặt, nhỏ giọng nói:

“Lăng Nhiễm, vừa rồi em giống như thấy...”

Lời cô còn chưa nói xong, Lăng Nhiễm đã cúi đầu, hôn lên môi cô.

Môi anh, có vị bia.

Đôi môi ướt át liếm cánh môi cô, khiến cho Mật Mật không thể mở miệng nói, chỉ có thể phát ra một tiếng,

“Ưhm ~”

Anh buông môi cô ra, khóe môi mang theo ý cười, nhìn đôi môi ướt át do dính nước của Mật Mật ở dưới ánh đèn ngôi sao.

Lăng Nhiễm thấp giọng nói:

“Ở chỗ này, tất cả những chuyện này đều rất bình thường, nhìn thấy cái gì cũng đừng cảm thấy kỳ quái, người khác sẽ cảm thấy không được tự nhiên.”

Mật Mật chớp mắt một cái, nhìn Lăng Nhiễm, cô có chút khó hiểu.

“Bởi vì tình cảm… người khác sẽ không hiểu được, người đời sẽ không cho phép, hầu hết mọi người cho rằng những gì họ cho là tình yêu thì đó mới chính là định nghĩa tình yêu chân chính, tất cả những tình yêu vượt ra ngoài chuẩn mực này, chính là vặn vẹo và biến thái, cho nên một khi xuất hiện loại tình yêu khác với định nghĩa tình yêu thông thường này, đó chính là vô đạo đức.”

Nói xong, Lăng Nhiễm nhìn vào mắt Mật Mật với ánh mắt tràn đầy lưu luyến, anh ôn nhu nói:

“Chúng ta cũng chỉ là yêu một người mà thôi.”

Một người mà người đời cho rằng bọn họ không nên yêu, bọn họ tuyệt đối không được phép yêu người kia, nhưng đây lại chính là người mà trái tim họ khao khát, trở thành nơi quê nhà đầy quyến rũ, nơi mà bọn họ muốn thuộc về.

Có thể làm sao bây giờ? Biết bao người sống trong đau khổ tự dày vò mình, chỉ bởi vì bọn họ yêu mà không dám nói thật với người đời, không thể nói cho bất cứ ai, thậm chí đến cả người mình yêu sâu đậm cũng không dám nói ra.

Có chút không công bằng!

Bình luận

Truyện đang đọc