“Anh, anh… Anh không cho tôi làm bạn với Mật Mật?”
Khúc Linh cảm thấy giống như mình đang đối mặt với cha mẹ của bạn bè, Lăng Nhiễm có một loại cảm giác uy nghiêm làm cho người ta không có cách nào phản kháng, khiến Khúc Linh cảm thấy hơi áp lực.
“Không, đây là một lời cảnh cáo, thông thường tôi sẽ cho người phạm sai lầm một cơ hội ăn năn.”
Nói xong, Lăng Nhiễm không thèm liếc mắt đến Cảnh Hoàn đang nằm trên mặt đất, anh kéo tay Mật Mật đi về nhà.
Mật Mật có hơi sợ hãi, cô hoàn toàn không muốn trở về với Lăng Nhiễm, hiện tại Trang Liễu không ở nhà, cô lại bị Lăng Nhiễm phát hiện đang lôi lôi kéo kéo với Cảnh Hoàn, những lúc này bị Lăng Nhiễm kéo về nhà, sẽ phát sinh chuyện gì, Mật Mật hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng nổi.
Cho nên khi bị Lăng Nhiễm kéo đi, cô quay đầu lại nhìn Khúc Linh với ánh mắt cầu cứu.
Khúc Linh bị Lăng Nhiễm nghiêm túc cảnh cáo giống như khi gặp người lớn, hoàn toàn không dám lại quản chuyện nhà Mật Mật, chỉ có thể trốn tránh ánh mắt cầu cứu của Mật Mật, hận không thể biến mình thành một con rùa đen chui vào trong mai.
Một đường về tới cửa nhà, Mật Mật sống chết cũng không chịu vào nhà, cô nhìn Lăng Nhiễm với vẻ mặt tái nhợt, Lăng Nhiễm quay đầu lại, một đôi mắt không rõ biểu cảm gì giấu ở dưới mắt kính.
Mắt kính ở dưới ánh mặt trời phản chiếu một mảng ánh sáng trắng.
Lăng Nhiễm mím môi, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Mật Mật dùng sức kéo Mật Mật tới trước mặt anh, sau đó duỗi tay ôm Mật Mật vào lòng.
“Em không muốn đi vào, Lăng Nhiễm, anh buông em ra, em không muốn đi vào...”
Mật Mật kêu lên như thể trong nhà có hồng thủy mãnh thú, cô giãy giụa ở trong ngực Lăng Nhiễm, nhưng vẫn không có tác dụng gì, cô vẫn bị anh nửa ôm nửa kéo vào nhà.
“Buông em ra, em hoàn toàn không biết cậu ta sẽ đến, em không có quan hệ gì với cậu ta, em là người bị hại, em cũng là bị bán đứng!”
Đúng, chính là Khúc Linh bán đứng Mật Mật, tuy rằng Mật Mật và cô ấy là bạn bè, nhưng mà sau khi cân nhắc lợi hại, bây giờ cô vẫn là phủi sạch quan hệ với mình trước rồi nói.
Lăng Nhiễm bị thái độ giống như cô gái nhỏ của Mật Mật làm cho tức giận đến mức bật cười, quả nhiên anh cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên đóng cửa lại, sau đó kéo Mật Mật một mạch vào trong phòng ngủ của hai người bọn họ, sau đó ném cô ở trên giường.
Cô biết mà!
Mật Mật có chút sợ hãi nhìn Lăng Nhiễm, anh giơ tay đóng cánh cửa gỗ mỏng của phòng ngủ lại, sau đó thong thả ung dung giơ ngón tay thon dài tháo mắt kính mạ vàng trên mũi xuống.
Giống như dã thú đội lốt con người đang xé bỏ từng lớp từng lớp ngụy trang của mình, chuẩn bị bắt đầu bữa tối thịnh soạn của mình với thái độ thoải mái nhất.
“Anh đừng như vậy, em, người em sắp hỏng rồi, Lăng Nhiễm.”
Mật Mật trốn cũng không thể trốn, cô co hai chân lại, lùi về phía bên trong giường lớn, thật sự là cô có chút sợ, không phải sợ anh cố ý chơi tình thú mà là sợ hãi Lăng Nhiễm ở trên giường điên cuồng và càn rỡ.
Anh sẽ khiến cô cảm thấy cô đang làm một việc rất nguy hiểm, khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi, bởi vì cô biết chồng mình chính là anh trai ruột của mình nhưng mà anh không biết, lại còn muốn nói chuyện tình thú với cô.
Lăng Nhiễm nhìn Mật Mật, anh đặt mắt kính của mình trên đầu giường, hơi ngước cổ lên, lần lượt cởi bỏ từng cúc áo sơ mi.
Một đầu gối anh đang quỳ trên mép giường, áo sơ mi mở ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc, sau đó hai tay chống ở bên chân Mật Mật, nắm lấy mắt cá chân cô, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, kéo cơ thể đang không ngừng lùi lại của cô về phía mình.