Trong ánh đèn mờ ảo, Mật Mật đứng ở cửa phòng ngủ, chần chừ thấp giọng nói:
“Khúc Linh hẹn em đi ra ngoài, nói là họp lớp...”
Cô nói xong, khẽ mím môi, không biết Lăng Nhiễm có đồng ý cho cô đi ra ngoài hay không, với tình huống hiện tại của cô xem như bị Lăng Nhiễm giam cầm rồi.
Vốn chỉ là ôm tâm lý thử một lần, cô nhìn thấy ánh mắt Lăng Nhiễm từ trên màn hình máy tính nhìn sang, một đôi mắt khó lường ẩn giấu đằng sau cặp kính gọng vàng.
Ánh sáng màn hình máy tính phản xạ những tia sáng thuần khiết trên mắt kính.
“Lại đây.”
Lăng Nhiễm ngồi ở mép bàn không nhúc nhích mà nhẹ giọng nói,
Mật Mật tiến lên vài bước, cơ thể có chút run lên, cô cúi đầu, mái tóc đen xõa ra càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh tú trắng trẻo, khiến cho người khác nhìn chỉ muốn ngược đãi.
Lúc cách Lăng Nhiễm chỉ còn vài bước, Mật Mật dừng lại, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Em chỉ là muốn hỏi xem, anh có thể cho em đi ra ngoài sao?”
“Em mặc như vậy đi ra ngoài?”
Lăng Nhiễm vươn cánh tay dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé có hơi lạnh của Mật Mật, anh kéo người cô qua, duỗi tay ôm lấy cơ thể cô, đặt cô ngồi ở trên đùi mình, trầm giọng nói:
“Nội y cũng không mặc.”
Dưới lớp váy ngủ màu trắng, là hai đồi núi mềm mại, ánh đèn trên bàn xuyên qua lớp vải mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy hai viên thịt hồng hào nhô lên trên hai bầu ngực.
Hô hấp của Lăng Nhiễm dần trở nên nặng nề
Cánh tay anh ôm chặt lấy người Mật Mật, hận không thể dung nhập cô vào trong máu thịt mình.
Mật Mật không dám phản kháng anh, chỉ nhỏ giọng nói:
“Lúc thức dậy, em tìm không thấy nội y.”
“Quần lót cũng không có mặc?”
Lăng Nhiễm thấp giọng hỏi, môi mỏng kề sát vành tai cô, một tay xoa bóp đùi cô, cách lớp váy ngủ mà sờ lên mông cô.
Cũng không biết là anh đang xoa bóp mông cô, hay là muốn sờ soạng xem cô có mặc quần lót hay không.
Mật Mật run sợ, mơ hồ có âm thanh nức nở,
“Đừng như vậy... Em không đi ra ngoài nữa.”
“Muốn chơi thì cứ đi chơi, anh trai lại không phải người không nói lý lẽ như vậy.”
Hơi thở của Lăng Nhiễm trở nên nặng nề, môi mỏng của anh ngậm lấy vành tai Mật Mật, thấp giọng nói,
“Có điều em mặc thành như vậy ra ngoài, anh trai còn cho rằng em ngứa da.”
Nội y và quần lót lúc trước cô mặc đã giặt sạch, những cái khác cô đều tự mình cất trong vali, Lăng Nhiễm chưa bao giờ tịch thu đồ lót của cô.
Càng không có ý định giam cầm cô, không cho cô ra ngoài.
Mật Mật đỏ bừng cả mặt, cô tìm khắp phòng ngủ nhưng cũng chưa tìm thử trong vali...
Cho nên cứ mặc một cái váy ngủ như vậy ra ngoài, nhìn qua có chút giống như, như là muốn quyến rũ Lăng Nhiễm.
Mật Mật quay đầu né tránh, nhưng cũng không tránh khỏi bị môi Lăng Nhiễm khẽ cắn vành tai, cô giải thích,
“Em lại không có ngứa, em thật sự tìm không thấy nội y của mình.”
“Ừm.”
Lăng Nhiễm lên tiếng, anh vòng một tay qua eo Mật Mật, bàn tay dừng ở trên mông cô, tay còn lại xoa một bên vú Mật Mật, ngón tay thon dài không nặng không nhẹ mà xoa bóp vú cô giống như đang nhào bột.
Anh trầm thấp nói:
“Anh biết, anh trai mặc nội y và quần lót cho em.”
Nói xong, anh tách đùi cô ra, để chân cô đè ở trên người anh, anh đứng dậy, nâng mông Mật Mật lên, đứng ở trong phòng khách nhỏ hẹp chật chội.
Mật Mật giống như một con gấu koala, đuôi mắt ửng đỏ treo ở trên người Lăng Nhiễm.