CHÂM BIẾM - ĐẠI BAO TỬ

Lăng Nhiễm giống như cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của Mật Mật, Lăng Nhiễm quay đầu lại, hơi cong môi cười với Mật Mật, anh duỗi tay nắm tay Mật Mật, tiến lên vài bước, rồi kéo Mật Mật cùng quỳ trước mộ ba, yên lặng quỳ lạy ba.

Trong lúc hai người quỳ xuống, Trang Liễu đã sớm vội vàng đứng dậy, bà lau đi những giọt nước mắt trên mặt, trong tay cầm bật lửa và giấy vàng mã, sau đó nhìn sang Lăng Nhiễm đang dập đầu.

Mật Mật vừa thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lăng Nhiễm thì cũng nghiêm túc cúi đầu lạy một lạy.

Sau đó, cô nghe được Lăng Nhiễm đang quỳ gối bên cạnh cô, nói:

“Ba, con tới thăm ngài, ngài yên tâm, có con ở đây, con sẽ thay ngài chăm sóc tốt cho Mật Nhi và mẹ, cả đời của Mật Nhi, con đều sẽ phụ trách, con sẽ yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, thương cô ấy, không để cho cô ấy phải chịu bất cứ ủy khuất nào, ngài ở dưới cứ an tâm, cũng không cần lo lắng cho mẹ ở nơi này, con sẽ không để cho mẹ phải làm lụng vất vả, hiện tại con có thể kiếm được rất nhiều tiền, ngài cứ yên tâm.”

Lời này nghe có hơi kỳ lạ, nhưng Mật Mật cũng không thể nói rõ là lạ ở đâu, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Liễu đang đứng ở bên cạnh, Trang Liễu còn đang đắm chìm trong 

tưởng niệm và bi thương của mình, cũng không có đáp lại lời nói của Lăng Nhiễm.

Mật Mật cảm thấy có thể là do định kiến của chính mình, cô luôn đứng dưới góc độ của em gái nhìn anh trai để nhìn xem hôm nay Lăng Nhiễm đến thăm mộ ba, cho nên cô sẽ cảm thấy những lời Lăng Nhiễm nói rất kỳ lạ.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lăng Nhiễm là chồng của cô, con rể của ba mẹ cô, những lời Lăng Nhiễm nói hôm nay hoàn toàn không có một chút vấn đề nào cả.

Chẳng lẽ anh cưới Mật Mật, không nên chăm sóc tốt cho cô cả đời sao?

Suy nghĩ của Mật Mật lại bắt đầu hỗn loạn, cô mơ mơ hồ hồ cùng với Lăng Nhiễm quỳ lạy mấy cái, sau đó giúp Trang Liễu đốt tiền giấy cho ba, suốt cả quá trình đều hốt hốt hoảng hoảng, cũng không biết mình đang làm gì.

“Con khi còn nhỏ a, thật sự rất ngốc, nếu so với anh trai con, giống như là chỉ số thông minh giữa thung lũng với cao nguyên vậy.”

Trang Liễu ở bên cạnh Mật Mật nói dông nói dài, trong lúc hai người làm cỏ, Trang Liễu nhớ lại một số chuyện khi còn nhỏ của Mật Mật, bà cũng không kiêng kỵ Lăng Nhiễm đang ở bên cạnh, dù sao cũng đều đã là người một nhà, nói chút chuyện phiếm cũng không có gì.

Nghe được Trang Liễu nhắc đến anh trai, Mật Mật chột dạ nhìn thoáng qua Lăng Nhiễm, anh cũng ở cách đó không xa, đang giúp đỡ cùng làm cỏ.

Sau đó, cô nghe được Trang Liễu giống như là máy hát mà nói không ngừng: 

“Anh trai con từ nhỏ đã thông minh, năm đó nhà của chúng ta thật sự rất nghèo, ba con sinh bệnh nặng, hoàn toàn không nuôi nổi hai đứa, có người tìm đến nhà chúng ta, nói bỏ bớt một đứa nhỏ đi, nếu cứ tiếp tục như này, cái nhà này thực sự là trụ không nổi nữa, sớm muộn gì hai đứa nhỏ đều sẽ đói chết.”

Nói xong, Trang Liễu liền ngồi xổm trên bụi cỏ khóc, Lăng Nhiễm không nói gì, vẫn luôn khom lưng làm cỏ, anh mím chặt môi, ai cũng nhìn không ra được giờ phút này anh đang nghĩ gì.

Trang Liễu tiếp tục khóc, nói với Mật Mật:

“Ba con liền nói, anh trai con thông minh, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, đi đến nhà người khác cũng không cần lo lắng nó bị nhà người khác không thích, mà con thì từ nhỏ đã gầy yếu, dăm ba bữa lại bệnh một lần, thể chất giống y như ba con, lớn lên giống như một cọng giá, đều đã là đứa trẻ 6 tuổi nhưng vẫn còn chưa giác ngộ, suốt ngày cứ mù mà mù mờ, tính cách này của con sẽ bị nhà người khác ghét bỏ, cho nên mới giao anh trai con cho người khác.”

Nói xong, Trang Liễu liền ngồi trên bụi cỏ khóc rống lên, khóc đến mức Mật Mật cũng nhịn không được mà đỏ mắt, cô ngồi ở trên bụi cỏ cùng với Trang Liễu, nức nở nói:

“Mẹ, mẹ đừng khóc, đều do con không tốt, nếu khi còn bé con có thể khỏe mạnh hơn, hai người cũng không cần phải giao anh trai cho người khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc