CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Cô gái thấy cô cười, chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó nhìn chằm chằm cô một lát, cũng mỉm cười với cô.

Lần đầu gặp mặt giữa người với người, quan trọng là hợp mắt, Hạ Vãn An cảm thấy rất có duyên với cô gái này, cho nên cô rất ít chủ động bắt chuyện với người xa lạ lại hỏi cô ấy một câu: "Tôi tên Hạ Vãn An, cô tên gì?"

Cô gái đó không nói chuyện, chỉ mỉm cười với cô.

Hạ Vãn An thấy cô ấy không chịu mở miệng, cũng không nói gì với cô ấy nữa.

Cô ấy chỉ vào vị trí bên cạnh cô, Hạ Vãn An mơ hồ đoán được cô ấy đang hỏi cô có thể ngồi bên cạnh cô được không, Hạ Vãn An không từ chối, khẽ gật gật đầu với cô gái, dường như cô gái rất vui, tặng cho cô một nụ cười chói mắt, sau đó ngồi ở bên cạnh cô.

Từ đầu đến cuối cô gái không hề có ý định lên tiếng, Hạ Vãn An bèn cũng không lên tiếng.

Hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy.

Không lâu sau, có một chuỗi tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Hạ Vãn An chẳng hề để ý, thậm chí không quay đầu lại, nhưng cô gái bên cạnh cô lại quay người nhìn một cái, sau đó liền duỗi ngón tay ra chọc nhẹ Hạ Vãn An.

Hạ Vãn An quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô gái.

Cô vừa định lên tiếng hỏi cô ấy làm sao vậy, kết quả lời nói chưa tới bên miệng, một chiếc ly đế cao đã chìa ra trước mặt cô, kèm theo đó là giọng nữ không khách sáo lắm: "Chào cô, xin hỏi chúng ta có thể quen nhau chút không?"

Hạ Vãn An nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lướt qua người tới, có mấy người, người dẫn đầu khá quen, hình như là bạn với Tần Thư Giản, cô không để ý những cô gái này, mà là đưa mắt nhìn quanh một vòng, sau đó liền thấy Tần Thư Giản làm như chuyện không phải của mình, đứng cách đó không xa cầm ly Champagne màu hồng bày ra vẻ xem kịch vui.

Vừa rồi không chiếm được tiện nghi, hiện tại lại mượn cớ mời rượu, chạy tới bắt cô uống à?

Ngây thơ!

Cô ta cho rằng cô sợ bọn họ à!

Nghĩ đến đây, Hạ Vãn An liền đưa tay chạm vào ly rượu.

Tất cả mọi người cho rằng cô định uống rượu, mọi người nhìn nhau dùng ánh mắt hưng phấn giao lưu.

Nhưng mà, ngay khi tay Hạ Vãn An chạm vào ly rượu đó, cô đột nhiên gạt ly rượu sang bên, đứng lên: "Ngại quá, xin lỗi không tiếp được."

Mấy người phụ nữ khí thế hung hăng: "..."

Ngay cả cô gái bên cạnh cũng ngẩng đầu chớp mắt với Hạ Vãn An: "?"

Ngây thơ!

Bọn họ cho rằng bọn họ muốn cô uống thì cô phải uống à!

Hạ Vãn An nhìn thoáng qua cô gái vẫn nhìn mình ngơ ngác, sợ cô đi, mấy người kia sẽ làm khó xử cô ấy, bèn vỗ vai cô ấy: "Đi."

Dường như cô gái rất vui vẻ, lập tức nhảy xuống từ trêи ghế ngồi, đi theo Hạ Vãn An muốn rời khỏi.

Hai người chưa đi được mấy bước, đúng lúc có một nồi canh nóng được bưng đến, phục vụ khu tiệc đứng bê đi qua.

Có mấy người đứng bên cạnh, không biết là ai tiện tay đẩy người phụ nữ gần phục vụ nhất một cái, sau đó người phụ nữ đi giày cao gót hét lên một tiếng, ngã về phía phục vụ.

Nồi canh đó rất nặng, phục vụ bị va vào, trong lúc nhất thời không cầm chắc, khiến cả nồi canh nóng hôi hổi đổ ra ngoài.

Nồi canh đó vừa khéo đổ về phía cô gái bên cạnh Hạ Vãn An. 

Bình luận

Truyện đang đọc