Rời mắt khỏi tấm hình, Hàn Kinh Niên đọc qua một lượt những tin nhắn chưa đọc, sao đó như có điều gì suy nghĩ chợt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó bỏ điện thoại lại chỗ cũ, rời khỏi phòng ngủ.
Ngày thứ hai là thứ Hai, Hàn Kinh Niên theo thói quen, chưa sáu giờ, anh đã rời giường chạy bộ buổi sáng dưới lầu.
Sau khi trở về, anh liền đi tắm rửa, thay quần áo, sau đó ghé qua phòng ngủ, Hạ Vãn An vẫn đang ngủ, liền lặng lẽ đóng cửa rồi đi làm.
Hàn Kinh Niên vừa lên xe, trợ lý Trương liền cảm nhận được sau hai ngày không gặp, Boss có gì đó kì lạ.
Nói là tâm tình không tốt, lại không giống như là tâm tình không tốt, nói là tâm trạng nặng nề, lại cũng không giống như tâm trạng nặng nề.
Nói tóm lại, trợ lý Trương cẩn thận quan sát Hàn Kinh Niên suốt dọc đường, cúng không dám nói ra Boss của anh có chỗ nào đó không đúng.
Đến công ty, cách thời gian vào làm còn hai mươi phút nữa, trợ lý Trương rót cho Hàn Kinh Niên ly cà phê đem vào văn phòng, bụng thầm nghĩ vào văn phòng lúc này chắc chắn sẽ thấy Boss bận rộn làm việc, vậy mà Boss lại ngồi nhìn chằm chằm thứ gì đó một lúc lâu.
Sự việc nằm ngoài suy nghĩ của anh ta, anh lấy cà phê dứt khoát rót vào tách đến không còn xót chút nào.
Vỏn vẹn năm phút, trợ lý Trương phát hiện Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm thứ gì đó liền không có ý định nhúc nhích.
Nhìn ra rồi, đây là có biến cố lớn nha!
Hai mắt trợ lý Trương sáng lên, không kìm lòng được liền lắm chuyện: "Hàn tổng, ngài là gặp chuyện gì phiền toái sao? Có cần tôi giải quyết không?"
Hàn Kinh Niên nhìn lướt qua trợ lý Trương, mắt đầy sự chất vấn.
Trợ lý Trương hấp tấp chạy lên phía trước, đưa cà phê đến trước mặt Hàn Kinh Niên: "Hàn tổng, mặc dù tôi không chắc chắn tôi có tể giúp được anh, nhưng nói không chừng, tôi cũng có thể giúp anh, có một câu nói rất hay, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!"
Hàn Kinh Niên dường như bị trợ lý Trương thuyết phục, rơi vào trầm tư một lúc, sau đó đưa tay nhận lấy tách cà phê, nhấp một ngụm cà phê rồi mở miệng: "Cô ấy khóc."
Trợ lý Trương chưa kịp phản ứng: "Chuyện gì cơ?"
Hàn Kinh Niên nhìn thoáng qua bàn tay hôm qua mình chạm vào nước mắt cô, đem lời vừa rồi lặp lại một lần nữa: "Tối hôm qua cô ấy khóc."
Không biết có phải là trợ lý Trương hoa mắt hay không, anh luôn cảm thấy Hàn Kinh Niên khi nói ra câu này, hai đầu lông mày tinh xảo vô cùng xinh đẹp, thoáng qua nét cô đơn cùng ảo não.
Trợ lý Trương kinh ngạc hai giây, sau đó mơi phản ứng lại được lời mà Hàn Kinh Niên vừa nói: "Là phu nhân sao? Phu nhân đang yên đang lành sao lại khóc? Hàn tổng, hai người cãi nhau sao?"
Hàn Kinh Niên lắc đầu: "Không có"
Trầm mặc trong chốc lát, anh quyết định đem chuyện tối qua, từ đầu đến cuối đơn giản nhất kể lại cho trợ lý Trương: "Có người gửi tin nhắn cho cô ấy, PS cô ấy cùng vơi người đàn ông khác, để khiến cho cô chủ động rời khỏi tôi, cô ấy về nhà, liền muốn đi ngủ."
Hàn Kinh Niên nói đến đây, dừng một chút, đem những sự tình phát sinh giữa cô và anh lược bỏ đi: "Sau đó, cô ấy liền khóc."
Nghe xong câu chuyện, trợ lý Trương không chút do dự liền mở miệng: "Hàn tổng, phu nhận đây là bị người khác ức hϊế͙p͙ đến khóc rồi."
Bắt mạt? Hàn Kinh Niên nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
"Ngài nghĩ xem, phu nhân vô duyên vô cớ bị người ta chụp hình rồi PS, rõ là nhiều oan uổng, ủy khuất! Kết quả, người kia còn uy hϊế͙p͙ phu nhân rời khỏi ngài, đây chính là quá coi thường người khác! Phu nhân là có nỗi khổ khó nói, có thể so với tháng sáu tuyết bay, đều có thể hát Hạt đậu ngoan, khó tránh sẽ khóc!"
Nghe đến đó, anh mắt Hàn Kinh Niên đột nhiên lạnh xuống: "Cậu đi điều tra xem số điện thoại lạ này là của ai."