CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Cửa thang máy mở ra, Hàn Tri Cẩn ung dung bước ra.

Hàn Tri Cẩn hôm nay rất ngoan ngoãn, vừa thấy mọi người liền lên tiếng chào hỏi, bình thường anh đều không làm như vậy, mọi khi, vừa vào nhà liền tùy tiện đá giày văng ra, thả người ngã xuống sofa, mặc kệ tất cả mọi người ngồi chơi điện thoại: "Bà cố, mẹ, thím."

Nhìn Hàn Tri Cẩn như vậy, bà nội, Lục Yến Quy và cả Hạ Vãn An đều kinh ngạc: "....."

Bọn họ còn chưa kịp lấy lại tinh thần khi vừa nhìn thấy những hành động khác thường của Hàn Tri Cẩn, sau khi Hàn Tri Cẩn bước ra, từ trong thang máy một người khác xuất hiện, sau đó bà nội, Lục Yến Quy và Hạ Vãn An biểu lộ trêи khuôn mặt lại càng đáng sợ hơn nữa: "...."

Không nhìn lầm a?

Hàn Kinh Niên trước giờ chưa từng tự mình lộ diện trong bữa cơm đoàn viên, vì thế nào mà bây giờ lại về ăn cơm?

Nhìn thấy mọi người, nghĩ đến khuôn mặt kinh hãi của mình khi gặp cậu nhỏ ở bãi đỗ xe dưới nhà, còn không may mắn va vào cửa thủy tinh, tâm trạng Hàn Tri Cẩn lúc này mới tốt lên một chút: "Mọi người không nhìn lầm đâu, là chú nhỏ thật đó, lúc nãy trong thang máy con có sờ qua rồi!"

Lục Yến Quy bị lời nói này của con làm cho dở khóc dở cười: "Đúng là hồ nháo, con nhìn mình, rồi nhìn lại cậu nhỏ của con xem, có thể so sánh được sao?"

Hàn Tri Cẩn từ nhỏ đã nghe mấy lời này, nhà khác, nỗi ám ảnh đều là con nhà người ta, mà nỗi ám ảnh của anh lại chính là chú nhỏ, chuyện này cho tới bây giờ, anh đã sớm miễn dịch: "Mẹ, lời này của mẹ vô ích, có ai ngốc mới so sánh cùng chú nhỏ, đây không phải tự mang tai vạ đến cho mình sao?"

Lục Yến Quy mặc kệ con trai mình, trực tiếp nhìn về phía Hàn Kinh Niên, mở miệng, thanh âm ôn hòa hơn rất nhiều: "Kinh Niên hôm nay sao lại có thời gian tới đây? Tới thăm bà nội sao?"

Hàn Kinh Niên nhìn thoáng qua bà nội đứng bên cạnh Hạ Vãn An, sau đó hướng về phía chị dâu khách sáo gật đầu, "Vâng" một tiếng.

"Vừa hay, bà nội cũng luôn nhắc đến em và An An, mọi người ngồi nói chuyện cùng bà nội đi, chị đi pha ấm trà." Lục Yến Quy nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.

Bà nội nhìn thấy Hàn Kinh Niên càng thêm vui vẻ, lập tức kéo Hàn Kinh Niên đến ngồi bên cạnh.

Bà nội và Hàn Kinh Niên nói chuyện đều là một vài chuyện lặt vặt, Hàn Kinh Niên ngược lại không giống như bình thường cả ngày đều không nói một lời, nói chuyện với bà nội, dù không nói lời nào nhưng cũng sẽ "Vâng" một tiếng.

Thấy hai bà cháu bọn họ ngồi nói chuyện một hồi, Hạ Vãn An cũng không nói chuyện cùng. Cô thấy Hàn Tri Cẩn bên cạnh đang chơi game trêи điện thoại, thấy bữa cơm không thể bắt đầu ngay được, liền lấy điện thoại của mình ra để Hàn Tri Cẩn kéo mình vào đội.

Hàn Tri Cẩn và Hạ Vãn An từ nhỏ đã sớm quen nhau, đã nhiều năm như vậy, hai bọn họ nói chuyện phiếm với nhau, cũng không có gì quá kỳ lạ.

"Hàn Tri Cẩn, cậu cố ý phải không, rõ ràng đang đánh nhau, cậu vì cái gì mà bỏ lại tôi một mình rồi chạy?"

"Hàn Tri Cẩn, cậu nhường lam cho tôi đi!!!!"

"Hàn Tri Cẩn, cậu cố ý, trả lam cho tôi."

"..."

Hàn Kinh Niên và bà nội đang nói chuyện phiếm với nhau ở bên cạnh, nghe thấy Hạ Vãn An ở bên cạnh luôn thì thầm to nhỏ, nhịn không được nghiêng đầu nhìn qua.

Bình luận

Truyện đang đọc