CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Nghĩ đến đây, Hàn Tri Cẩn không phục mấp máy môi: "Chú nhỏ, chú..."

Hàn Tri Cẩn chí kịp nói ba chữ liền cảm giác phía sau lưng mình lành lạnh, lạnh đến nỗi anh không chịu được mà run lên, sau đónhìn  hướng về phía Hàn Kinh Niên.

Chỉ thấy anh ta chẳng biết đã đứng phía sau lưng anh từ lúc nào, ánh mắt phảng phất hàn khí lạnh lẽo, sắc bén.

Hàn Tri Cẩn lập tức sợ, còn những lời kia, cũng không dám nói lung tung ra nữa.

Hạ Vãn An căn bản không biết Hàn Kinh Niên đang đưa lưng về phía mặt mình là đang làm gì, chỉ thấy Hàn Tri Cẩn nói mấy chữ không có nghĩa, nhịn không được hiếu kì hỏi một câu: "Hàn Tri Cẩn, cháu nói gì thế?"

Nghe được thanh âm của cô, Hàn Kinh Niên hướng về phía Hàn Tri Cẩn nói, ngữ khí rất bình thường, một bộ rất hiếu kì muốn biết Hàn Tri Cẩn đến cùng là định nói cái gì, nhưng người bên ngoài không biết phía trong, ánh mắt anh nhìn Hàn Tri Cẩn ngày càng lạnh hơn: "Thế nào?"

Hàn Tri Cẩn mở to hai mắt, một bộ như gặp phải quỷ: "...." Dựa vào, dựa dựa dựa, dựa dựa vào đâu, sao chú nhỏ của anh không đi làm diễn viên cơ chứ!?

Đối mặt với Hàn Tri Cẩn không lời phẫn nộ, Hàn Kinh Niên chậm rãi, không nhanh không chậm lại lên tiếng: "Có chuyện gì thì nói đi, một lát nữa chú còn có chuyện nói với...mẹ cháu..."

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "mẹ cháu", dừng lại một giây.

Hàn Tri Cẩn sợ sệt, bộ dạng kia tựa như cái đóa hoa trêи đỉnh đầu nháy mắt cái đã rủ xuống, vô cùng ủy khuất nhưng không có cách nào phản kháng: "Chú nhỏ, cháu không sao, cháu muốn nói với chú là chú nói rất đúng, cháu phải ăn cớm trước đã, sau đó mới quay lại làm dự án."

Hàn Kinh Niên không thèm để ý đến cháu mình, trực tiếp quay người đi ra phía cửa.

Đến khi Hạ Vãn An có thể thấy khuôn mặt của anh, mắt của anh có chút rũ xuống, bày ra một bộ dạng hờ hững.

Thấy Hàn Kinh Niên một giây liền biến từ khủng bố Bá Vương dọa chết người thành tiểu Bạch Hoa, hai còn mắt Hàn Tri Cẩn mở to hơn, miệng mở lớn đến nỗi có thể đặt một quả trứng gà: "....."

Ai có thể nói cho anh biết, đây là chú nhỏ mà anh biết sao? Vì cái gì mà anh không biết chú nhỏ của anh còn đi Xướng Kiểm Phổ chứ?

"Đi ăn cơm thôi!" Hàn Kinh Niên đứng lại nói với cô gái ở cửa, ngữ điệu rất nhẹ nhàng nói ra năm chữ.

Anh đây là đang nói chuyện với cô?

Hạ Vãn An ngoài ý muốn nhìn qua Hàn Kinh Niên, thấy anh đứng bất động ở cửa, lúc này mới ý thức được mình đang cản đường, sau đó liền vội vàng "A" một tiếng rồi nhường đường.

Hạ Vãn An thấy mình nhường đường, anh vẫn không nhúc nhích, liền cho rằng anh đang chờ Hàn Tri Cẩn, liền trực tiếp quay người, đi về phía phòng ăn.

Cô đường nhiên không phát hiện, cô vừa rời đi, Hàn Kinh Niên đứng ở cửa thư phòng cũng bước theo chân cô.

Hạ Vãn An tới phòng ăn, bà nội liền gọi cô tới bên cạnh bà ngồi.

Hạ Vãn An vừa ngồi xuống, Hàn Kinh Niên liền xuất hiên ở cửa phòng ăn, tiếp theo đó là Hàn Tri Cẩn, mắt rủ xuống có chút buồn bực.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Lục Yến Quy bảo dì Trương đơm cơm cho mọi người ăn.

Khi còn nhỏ, Hạ Vãn An đã biết, mẹ của Hàn Tri Cẩn, Lục Yến Quy là một người rất sáng suốt, bất kì một chuyện gì, bất kì ai có chuyện gì xảy ra, bà đều có thể không chế được sự việc, vậy nên có bà ấy ở đây, sẽ không bao giờ xuất hiện bất cứ chuyện lúng túng nào, bởi vậy không khí bữa cơm luôn hoà hợp.

Bất quá, trong bữa cơm vẫn xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc