CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Anh và cô mặc dù số lần gặp nhau ít đến thảm thương, nhưng cô biết, anh dù đi đâu đều có trợ lý Trương đi theo sau, nhưng đêm đó khi cô gặp anh ở hành lang, anh chỉ có một mình.

Thang máy công ty mỗi tháng đều sẽ tiến hành kiểm tra sửa chữa, nhưng đều là buổi sáng vào ngày cuối tháng, nhưng hôm đó lại sửa chữa vào ban đêm, trùng hợp hơn chính là cô đã vào Hàn thị làm hơn một năm, tăng ca cũng không ít, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp mất điện như buổi tối ngày hôm đó.

Theo những suy nghĩ trong đầu, cả người Hạ Vãn An không nhịn được rùng mình một cái, bất chợt dừng bước, đứng bất động trêи cầu thang.

Tất cả sự việc này sắp xếp cũng quá khéo léo đi! Có câu nói như thế nào nhỉ? Sự tình khác thường tất có yêu!!

Ngày đó không để ý, bây giờ nghĩ kĩ lại, có quá nhiều điểm bất thường, ví dụ như thời gian sửa thang máy hôm đó sao lại thay đổi? Đêm hôm đó tại sao lại cúp điện? Mà những điểm bất thường này nếu tách riêng biệt ra sẽ không có cái gì lạ, nhưng nếu tính ở trêи người Hàn Kinh Niên, đều là những cú chí mạng. Nếu không phải hôm nay bà nội nói cho cô biết Hàn Kinh Niên mắc chứng sợ bóng tối, thì có đánh chết cô cũng không cảm thấy đêm đó là một đêm ám sát thầm lặng a.

Khó trách khi cô vừa kể chuyện ngày hôm đó với bà nội, sắc mặt bà nội lại thay đổi lớn như vậy.

Sợ là bà nội biết đây không phải sự trùng hợp mà là có người cố tình dàn dựng sự cố.

Cho nên...cho nên, vừa nãy bà nội không phải hù doạ cô, bà nội rất nghiêm túc, nếu không phải đêm đó cô trùng hợp gặp anh, có phải anh đã chết rồi không?

"Sao vậy?"

Một thanh âm nhã nhặn lọt vào hai tai Hạ Vãn An.

Hạ Vãn An ngẩn người, hoàn hồn, thấy Hàn Kinh Niên chẳng biết đã xuất hiện trước mặt mình từ bao giờ.

"Không thoải mái chỗ nào sao?" Hàn Kinh Niên lại mở miệng, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng và êm tai như vậy.

Hạ Vãn An lắc đầu: "Không có..."

Cô chỉ nói hai chữ, liền ngừng lại, bởi cô phát hiện giọng nói của cô đang run lên không ngừng.

Cô hít sâu một hơi, khi tâm tình đã bình tĩnh hơn, cô mới quay đầu nhìn sang tấm gương bên cạnh.

Khó trách Hàn Kinh Niên hỏi cô không thoải mái chỗ nào, sắc mặt cô tái nhợt đến doạ người, trêи trán còn xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.

Cô biết bản thân mình vừa bị mấy suy nghĩ trong đầu hù doạ, cô tiếp tục đứng bất động tại chỗ, chờ tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại mới xoay người nhìn về phía trước, phát hiện Hàn Kinh Niên đứng nhìn mình không chớp mắt.

Cô cảm thấy ngoài ý muốn, bất động hai giây rồi nói: "Anh còn có chuyện gì khác sao?"

Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm cô một lát, xác định cô thật sự không sao mới mấp máy môi: "Không có."

Hạ Vãn An "A" một tiếng, lại không biết nói gì thêm.

Cô vốn cho rằng Hàn Kinh Niên cũng sẽ không nói cái gì, lại không ngờ rằng anh lại mở miệng: "Về nhà không?"

Hạ Vãn An lần nữa ngoài ý muốn, cô nhìn vào hai mắt Hàn Kinh Niên, xác định là anh đang hỏi mình mới lên tiếng: "Về."

"Vậy đi thôi." Hàn Kinh Niên nói xong liền xoay người đi xuống dưới lầu.

Anh đây là muốn cùng cô về nhà sao? Anh trước kia chưa từng cư xử như vậy a!

Hạ Vãn An không tin vào tai, đứng bất động tại chỗ, đến khi Hàn Kinh Niên ấn thang máy, quay đầu lại nhìn cô, cô mới nhấc chân bước theo anh.

Bình luận

Truyện đang đọc