CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Bà nội vừa vào nhà chưa được bao lâu, Hạ Vãn An liền mở miệng: "Anh đi dạo một mình đi, tôi muốn đi toilet một chút!"

Dứt lời, cô đợi một lát, thấy Hàn Kinh Niên không lên tiếng, chỉ nghĩ anh vấn là như trước, một chút cũng không quan tâm đến cô, liền quay người rời đi không chút do dự.

Ra khỏi toilet, Hạ Vãn An không có ý định quay trở lại khuôn viên, trực tiếp ngồi ở ghế sofa uống lon nước ngọt xem ti vi.

Trêи lầu, Hàn lão thái thái sau khi tắm xong bước ra ngoài, thấy dì Trương đứng ở trêи ban công một mực nhìn xuống, nhịn không được hiểu kì hỏi một câu: "Nhìn cái gì vậy?"

"Lão thái thái." Dì Trương đáp lại lời của bà nội, vội càng cầm máy sấy tóc đến bên cạnh cho bà sấy tóc: "Tôi nhìn Hàn thiếu gia, một mình cậu ấy đứng ở trong sân, bộ dạng rất giống như có tâm sự."

"Một mình?" Hàn lão thái thái liền bắt ngay đúng trọng điểm.

"Đúng vậy ạ, một mình." Dì Trương vừa dứt lời, Hàn lão thái thái liền đứng bật dậy, đi tới ban công, nhìn xuống phái dưới.

Chỉ thấy Hàn Kinh Niên một mình đứng cạnh đài phun nước, giống như một pho tượng, nhin chằm chằm dòng nước cứ chảy trôi, không hề nhú nhích bản thân.

"An An đâu?" Hàn lão thái thái thu tầm mắt, một bên đi tới bàn trang điểm gần đó, một bên lên tiếng hỏi.

"Tam phu nhân dưới tầng xem ti vi ạ!" Dì Trương nói rồi, lại bổ sung thêm một câu: "Sau khi ngài đi tắm, tôi đến ban công đóng cửa, nhìn thấy Tam phu nhân không biết nói với Kinh Niên thiếu gia điều gì liền vào nhà, sau đó không thấy phu nhân đi ra ngoài, Kinh Niên thiếu gia cũng không có đi lên phòng, một mực đứng ở chỗ đó."

Hàn lão thái thái nghe xong liền "A" một tiếng, sau một lát, lại tiếp tục thở dài.

Sau khi tóc của Hàn lão thái thái đã sấy khô, dì Trương thấy bà có nỗi phiền lòng, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Lão thái thái, ngài sao vậy?"

"Còn có thể thế nào? Còn không phải vì chuyện kia sao?" Hàn lão thái thái nói, liền xoay người, đối mặt với dì Trương: "Hôm nay, bà có phát hiện chuyện gì bất thường không?"

Dì Trương lắc đầu.

"Bà suy nghĩ kĩ một chút."

Dì Trương cản thận nghĩ lại, lại lắc đầu: "Lão thái thái, ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, tôi thật sự không thấy cái gì bất thường."

"Bà thật sự cho rằng cháu trai hôm nay tới đây là để thăm tôi sao? Ấy, bà đương nhiên không thể nhìn ra cái gì bất thường rồi. Tôi nuôi nó từ nhỏ, tôi hiểu rất rõ nó, nó có chỗ nào là muốn đến thăm tôi, nó chính là đến xem An An. Bà biết không, trước khi ăn cơm, nó ngồi bên cạnh ta, nói là cùng ta trò chuyện nhưng hai mắt lại dán chặt lên người An An. Bà thật sự cho rằng nó có công việc cùng Tri Cẩn bàn bạc sao, nó chính là gây sự vô cớ với thằng nhóc. Khi tối lúc ăn cơm, nó đưa cho An An thìa, An An vốn là muốn uống canh, cuối cùng đến một ngụm cũng không uống. Tôi còn cố ý nhắc nhở nó mấy liền uống đi kẻo nguội mất, con bé chỉ cười cười, vãn là không uống dù chỉ một chút." Nói đến đây, Hàn lão thái thái thở dài: "Tôi sợ nhất chính là như vậy. Hai năm nay chuyện này đều không xảy ra."

"Lão thái thái, ngài càng nói tôi càng mơ hồ, rốt cuộc ngài là đang sợ cái gì?"

"Sợ cái gì? Sợ An An không để ý đến thằng nhóc kia, sợ nó sẽ biến thành độc thân!"

Bình luận

Truyện đang đọc