CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Hàn Kinh Niên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng đèn trền đầu một hồi mới đổi giày, đi vào nhà.

Căn phòng khách gần một trăm mét vuông trống rỗng, nhìn lại đến cả một dấu vết cũng không có.

Anh không lưu lại ở phòng khách quá nhiều, liền trực tiếp đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, chào đón anh vẫn là một căn phòng ngủ đen kịt, anh bật đèn, nhanh chóng nhìn quanh phòng ngủ, chiếc giường ngủ rộng 2 mét sạch sẽ gọn gàng, gối ôn trêи ghế sofa rơi trêи sàn nhà, ly thủy tinh trêи bàn trà còn nửa ly, cửa sổ chỗ ban công mở một cánh, đều là cảnh vật lúc anh rời nhà buổi chiều.

Hàn Kinh Niên nhíu mày, đi tới phòng tắm, sau đó vào phòng thay quần áo, sau đó vào thư phòng, phòng ăn rồi phòng bếp, sau khi đi dạo quanh khắp các ngóc ngách trong căn nhà rộng hơn ba trăm mét, anh mới ý thức được cô không có về nhà.

Nhưng Hàn Tri Cẩn đã về nhà, cô sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ là đang trêи đường về?

Hàn Kinh Niên mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong đều là Dưỡng Nhạc Đa.

Đây là thứ gì? Cô ấy bình thường đều uống cái này sao?

Hàn Kinh Niên do dự một hồi, mở một lọ Dưỡng Nhạc Đan, chậm rãi xoay nắp, ngồi ở sa lon trong phòng khách, một bên uống,  kiên nhẫn chờ đợi.

Lọ Dưỡng Nhạc Đan đã hết, cửa vẫn không nhúc nhích chút nào, không có dấu hiệu muốn mở ra.

Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa một hồi, lại vào phòng ăn rồi ôm một loạt Dưỡng Nhạc Đan ra.

Khi trước mắt bày ra một dãy chai rỗng, Hạ Vãn An vẫn chưa về nhà, anh quay đầu nhìn đồng hồ trêи tường, đã gần hai giờ sáng rồi.

Khuôn mặt anh trở nên âm trầm, anh lưu lại ở trong phòng khách một lát, rốt cuộc nhịn không được liền lôi điện thoại ra.

Bật danh bạ ra, lướt đến số điện thoại của cô, anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lát, cuối cùng bấm số của Hàn Tri Cẩn gọi.

Âm thanh truyền đến chính là thanh âm vô lực của Hàn Tri Cẩn: "Cậu nhỏ, cậu là gọi đến để hỏi tội con sao? Con hối hận lắm rồi, không tin cậu có thể gọi video cho con."

"Cô ấy đâu?" Hàn Kinh Niên không để ý đến thanh âm của Hàn Tri Cẩn, gọn gàng dứt khoát hỏi.

"Ai nha?" Hàn Tri Cẩn không hiểu.

"Con cứ nói đi." Hàn Kinh Niên lạnh lùng nói ra từng chữ.

Hàn Tri Cẩn run lập cập: "Cậu nhỏ, cậu muốn con nói cái gì, cậu nói cho con biết đi, con sẽ lập tức nói với cậu."

Hàn Kinh Niên không nhịn được chen lời Hàn Tri Cẩn: "Hàn Tri Cẩn, cô ấy đâu rồi? Con về rồi sao cô ấy còn chưa trở về?"

"A a, cậu là nói thím nhỏ sao?" Hàn Tri Cẩn quay lại: "Thím nhỏ tối nay không có về nhà nha, thím nhỏ không có nói cho cậu sao?"

Một câu khiến sắc mặt Hàn Kinh Niên trở nên âm lãnh.

Hàn Tri Cẩn bên đầu bên kia, căn bản không có phát giác được sự nguy hiểm, không chút sợ hãi nói tiếp: "Thím nhỏ ở cùng bạn của thím ấy, các cậu ấy chắc cậu nhỏ phải biết nhỉ? Tối nay thím nhỏ muốn ở cùng bạn, bọn họ còn mua rất nhiều bia, muốn tối nay có thể uống nhiều nhất Bắc Kinh này..."

Hàn Kinh Niên: "...."

Hàn Tri Cẩn: "Cậu nhỏ, cậu còn việc gì sao? Không còn chuyện gì, con có thể thương lượng với cậu một chút không, cái thời gian hối lỗi kia có thể giảm một chút không?"

"Hai mươi tiếng!"

Hàn Kinh Niên không đợi Hàn Tri Cẩn nói hết, liền đen thui mặt, hàm ẩn cảnh cáo ném đi năm chữ, đem cúp điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc