CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Bác sĩ không hiểu ý mà em họ Hàn Kinh Niên muốn truyền đạt, nhìn cô khua tay múa chân trong chốc lát, liền nhìn về phía trợ lý Trương.

Trợ lý Trương hiểu mang máng ý của cô ấy, bèn chỉ vào Hạ Vãn An: "Tiểu thư nhỏ, cô nói phu nhân à?"

Em họ của Hàn Kinh Nhiên lập tức gật đầu mạnh, sau đó còn không quên chỉ chỉ vị bác sĩ đứng bên cạnh.

Lần này trợ lý Trương đã hiểu rõ ý của em họ Hàn Kinh Niên, cô ấy muốn bảo bác sĩ làm kiểm tra cho Hạ Vãn An, thế là anh nhìn về phía bác sĩ: "Vậy bác sĩ Tạ, ông đã tới thì khám luôn cho phu nhân vậy"

Nghe nói như thế, đáy lòng Hạ Vãn An bỗng nhiên giật mình.

Vết máu bầm sau lưng cô vẫn chưa tan, nếu bác sĩ Tạ kiểm tra, vậy chẳng phải sẽ bại lộ khoảng thời gian trước cô nói dối sao?

Hạ Vãn An không hề nghĩ ngợi liền bỗng nhiên lắc đầu: "Tôi không sao, tôi thật sự không có chuyện gì, không cần kiểm tra cho tôi đâu..."

Nghe nói như thế, em họ của Hàn Kinh Niên liền lắc đầu quầy quậy, sức lực nắm lấy vạt áo vị bác sĩ Tạ kia cũng mạnh hơn.

Hạ Vãn An từ chối, em họ của Hàn Kinh Niên lại khăng khăng, nhất thời trong phòng rơi vào giằng co.

Một người là bác sĩ gia đình, một người là trợ lý, đến mức hai người cũng không biết nên làm gì.

Khi trong phòng đang căng thẳng, cửa phòng bị đẩy ra, Hàn Kinh Niên bước vào.

Cô em họ của Hàn Kinh Niên như thấy được hi vọng, vọt tới trước mặt Hàn Kinh Niên, chỉ vào bác sĩ Tạ rồi lại chỉ vào Hạ Vãn An, thi thoảng lại chỉ phía sau lưng mình, không ngừng khua chân múa tay.

Hàn Kinh Niên không biết em họ đang nói gì, nhíu mày lại nhìn về phía trợ lý Trương.

Trợ lý Trương hiểu rõ tình hình như thấy được cứu tinh vội mở miệng: "Tôi thấy tiểu thư nhỏ khóc mãi, khóc rất nhiều, sợ cô ấy bị thương ở đâu nên mời bác sĩ Tạ tới một chuyến, kết quả là sau khi tiểu thư nhỏ kiểm tra xong sống chết không chịu đòi cho bác sĩ Tạ rời đi, nằng nặc đòi bác sĩ Tạ kiểm tra cho phu nhân nhưng phu nhân nói mình không có chuyện gì, không muốn cho bác sĩ Tạ kiểm tra, sau đó tiểu thư nhỏ và phu nhân cứ giằng co qua lại..."

Hàn Kinh Niên nghe xong đầu đuôi câu chuyện, nhìn về phía Hạ Vãn An.

Hạ Vãn An tiếp xúc với ánh mắt của anh, có chút hốt hoảng cúi đầu: "Em thật sự không có chuyện gì..."

Em họ của Hàn Kinh Niên lắc đầu quầy quậy, khoát tay, dáng vẻ rất chắc chắn Hạ Vãn An có chuyện.

Trợ lý Trương: "Hàn tổng, ngài xem..."

Trợ lts Trương còn chưa nói hết lời, Hàn Kinh Niên đã đưa mắt nhìn sang bác sĩ Tạ, anh không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu với ông ấy, ra hiệu cho ông ấy khám cho Hạ Vãn An.

Hạ Vãn An lui về sau mấy bước: "Tôi thật sự không cần khám, tôi không sao, tôi..."

Cô kháng cự khiến giữa hàng lông mày của Hàn Kinh Niên lướt qua vẻ không vui.

Trợ lý Trương bên cạnh cảm giác được Hàn Kinh Niên khó chịu, vội mở miệng hòa giải: "Chắc là phu nhân hơi ngại...Dù sao thì cô ấy cũng là con gái, bác sĩ Tạ lại là bác sĩ nam, nhìn sau lưng còn phải cởi áo cho nên, Hàn tổng, ngài xem tôi có nên dẫn bác sĩ nữ qua không...?"

Phụ nữ thật đúng là phiền phức!

Hàn Kinh Niên không để ý đến trợ lý Trương, thẳng thắn mở miệng: " Mấy người ra ngoài!"

"..."

Trợ lý Trương không hiểu

Dường như Hàn Kinh Niên chê trợ lý ngốc, gạt anh ta qua: "Mấy người ra ngoài, tôi kiểm tra!"

Bình luận

Truyện đang đọc