CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Giọng chàng trai trầm thấp, giọng cô gái trong trẻo, hai giọng nói lồng vào nhau hài hòa một cách khó hiểu.

Dụ Kiến chợt sửng sốt.

Cô vô thức nhìn sang Trì Liệt, anh đã đứng dậy.

Rất giống lần bị chặn trong hẻm mùa hè, Trì Liệt bước lên trước, che chắn trước mặt Dụ Kiến. Bóng lưng gầy guộc trong chiếc áo sơ mi xanh trắng, ngăn cách ánh nhìn của Sầm Bình Viễn.

"Em ấy không về."

Anh bình tĩnh lặp lại.

Sầm Bình Viễn từng bị Trì Liệt đáng, thấy anh đứng dậy liền lùi lại một bước mà không kịp suy nghĩ. Nhận ra phản ứng của mình, ông tức giận: "Trì Liệt! Đây là chuyện nhà họ Sầm! Mày không có quyền xen vào!"

Sầm Bình Viễn phản ứng dữ dội, Trì Liệt không nổi giận, cũng không lao vào đánh nhau như trước.

"Vậy sao?" Anh chỉ liếc mắt, thờ ơ nhìn Sầm Bình Viễn: "Chú Sầm à."

Giọng anh nhẹ nhàng, thậm chí còn xưng hô lịch sự.

Sầm Bình Viễn bỗng cảm thấy cả người lạnh toát.

Lâu lắm rồi ông mới nghe thấy kiểu xưng hô này từ miệng Trì Liệt. Lần trước là lúc ông Sầm bệnh nặng, Trì Liệt nhỏ tuổi khóc lóc: "Chú Sầm à! Con không đi đâu! Con không thể lừa ông được!"

Lúc đó, Sầm Bình Viễn đã biết, đứa trẻ trước mặt tuyệt đối không dễ bị khống chế.

Bảy tuổi không, mười bảy tuổi càng không.

Đối diện với đôi mắt đen như mực của Trì Liệt, Sầm Bình Viễn cảm thấy khó thở và chột dạ, ông vô thức tránh né ánh mắt của chàng trai.

Sầm Bình Viễn chuyển sang Dụ Kiến: "Kiến, nghe lời, đừng làm phiền thầy cô nữa, về nhà thôi."

Sầm Bình Viễn lùi sang một bên, cuối cùng ông nhìn thấy Dụ Kiến đứng sau lưng Trì Liệt.

Ông lập tức đứng hình tại chỗ.

Trong giây lát, ông thậm chí cho rằng mình như đang nhìn thấy đôi mắt của chàng trai. Dù vẫn là đôi mắt hạnh hiền hậu, vô hại thường ngày, nhưng lúc này đôi mắt đó nhìn ông vô cùng bình tĩnh, giống như viên bi thủy tinh lăn trong đêm tuyết.

Trong trẻo nhưng lạnh lẽo, đầy xa cách.

Như đang nhìn một người xa lạ.

Dụ Kiến và Sầm Bình Viễn nhìn nhau một lúc, cô bỗng cười.

Mặt mày cô cong cong, dịu dàng ôn hòa, giọng nói vẫn ngọt ngào, nhưng lời nói ra không hề nhún nhường chút nào.

"Ba à" lần đầu tiên cô gọi Sầm Bình Viễn là ba: "Con không về đâu."

*

Cuối cùng, Lý Văn Chương phải ra mặt hòa giải.

Dù sao đó cũng là học sinh lớp mình, ông thương Dụ Kiến hơn, công khai thiên vị: "Ông Sầm à, yên tâm, trường chúng tôi có ký túc xá, bây giờ quả thực trễ rồi, không phải lúc nói chuyện. Hay ông đưa con gái về trước đi, có việc gì chờ ngày mai rồi nói."

Ngày thường Lý Văn Chương hiền lành, không có nghĩa ông luôn nhún nhường.

Bị nhìn chòng chọc nửa ngày, Sầm Bình Viễn ‘bại trận’: "Vậy thôi, làm phiền thầy rồi." Ông vẫn không biết tên của Lý Văn Chương.

Sầm Bình Viễn cùng vợ con rời đi trước, giáo viên chủ nhiệm lớp Sầm Thanh Nguyệt cũng đi theo.

Lý Văn Chương chạy đi bàn giao với quản lý ký túc xá, gián tiếp sai Bùi Thù ra ngoài mua đồ dùng thiết yếu cho Dụ Kiến.

Để lại Dụ Kiến và Trì Liệt trước cửa ký túc xá.

Trường Nhất Trung Bình Thành trước giờ không thiếu kinh phí, mặc dù hầu như không có học sinh nào nội trú, nhưng ký túc xá vẫn được xây dựng trang nhã xinh đẹp. Tường ngoài ốp đá cẩm thạch trắng muốt, trước cửa trồng hai hàng bạch dương đã có tuổi.

Lý Văn Chương vừa bước vào đã không ra nữa.

Dụ Kiến chờ hơi mệt, cô ngồi luôn xuống bậc thềm trước cửa.

Gió đêm thổi tới, cô rùng mình, chưa kịp quấn chặt áo khoác thì Trì Liệt ngồi xuống bên cạnh.

Anh che chở hết cơn gió thổi tới.

Dưới ánh đèn sáng ngời, anh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô: "Mặc chỉn chu vào."

Từ ngữ đơn giản, thành công ngăn cản cô cởi áo khoác trả lại anh.

Hai người cùng ngồi trên bậc thềm.

Dụ Kiến ôm bình nước còn ấm, nhìn hai cái bóng dưới thềm, nhìn một lúc, cô khẽ cười.

"Trì Liệt." Cô nói nhỏ: "Cảnh này quen quá."

Cảnh tượng trước mắt thật sự rất đỗi quen thuộc.

Vài tháng trước, trong tiếng ve mùa hè, cô và anh cũng từng ngồi sát bên nhau như thế này trên lề đường. Trong tay là lon nước cam mát lạnh, trên đầu là ánh mặt trời rực gay gắt chói chang của mùa hè.

Vài tháng sau, lề đường thay bằng bậc thềm, nước cam thay bằng bình nước nóng, cô vẫn ngồi cạnh anh.

Gió thổi lá cây bạch dương rung rinh.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá rọi xuống những vệt sáng lung linh.

Giọng cô nhẹ nhàng, âm cuối nhuốm đầy ý cười. Trì Liệt giật mình một lúc mới hiểu cô đang nói gì.

Khóe miệng anh nhếch lên mang theo ý cười, nhưng nhanh chóng bị anh kìm nén xuống, anh ngồi thẳng lưng đỡ gió cho cô.

Nhớ lại đoạn hội thoại hôm đó, ý cười trên mặt Trì Liệt phai nhạt bớt.

Anh cúi đầu: "Xin lỗi."

Lúc trước Dụ Kiến cũng không muốn về quay về nhà họ Sầm, là anh cản cô lại, tự cho là đúng giảng cho cô nghe mớ đạo lý bậy bạ.

Nếu anh không nói những lời đó, để cô đi tìm cô Viện trưởng Trình bàn bạc, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

Trì Liệt hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Dụ Kiến sửng sốt, cô cắn môi: "Không phải đâu."

Cô suy nghĩ một lúc, lắc đầu nhẹ: "Tôi cũng... không thể chạy trốn mãi." Đây là lời Trì Liệt nói hôm đó.

Trì Liệt không ngờ Dụ Kiến sẽ nói thế, anh quay sang nhìn cô, đúng lúc đối diện đôi mắt trong veo của cô.

Đuôi mắt cô gái nhẹ nhàng phản chiếu ánh trăng, hơi cong lên, như lưỡi dao nhỏ mới mài, rất sắc bén.

Cô nhìn anh chăm chú, lặp lại: "Không thể chạy trốn."

Vợ chồng họ Sầm không phải những tên côn đồ lông bông không nghề ngỗng ở khu phố cũ, Dụ Kiến cũng không thể trốn tránh, nhượng bộ như lúc xử lý tên tóc đỏ.

Có liên hệ máu mủ ở đó, dù cô trốn tránh thế nào, cũng sẽ có một ngày phải đối mặt với họ.

Chỉ khi biết họ thật sự là người thế nào, cô mới có thể sống tốt.

Dụ Kiến chưa bao giờ là cô bé chỉ biết chạy trốn.

Chưa bao giờ.

Cô ngồi trên bậc thềm, gương mặt bé xíu bị che khuất phân nửa dưới áo khoác. Gió đêm đổi chiều, thổi từ hướng bên, thổi tung mái tóc cô, rớt xuống trán, hơi rối bời.

Ánh mắt Trì Liệt tối đi.

Anh vươn tay, giúp cô chỉnh lại tóc: "Ừ, tôi biết mà."

Nhiệt độ cơ thể Trì Liệt vốn thấp, anh đưa Dụ Kiến áo khoác của mình, giờ này ngồi ngoài gió nên cánh tay để trần của anh lạnh hơn bình thường.

Đầu ngón tay se lạnh vuốt nhẹ trán cô, gạt một sợi tóc rối, rất chậm rãi và cẩn thận, sao đó nhẹ nhàng vén tóc rau sau tai cô.

Dụ Kiến chợt cảm thấy chỗ bị chạm vào nóng ran lên.

Cô mất tự nhiên, chớp chớp mắt, cúi đầu xuống: "Anh... sao hôm nay anh lại cùng thầy Bùi đến đây vậy?"

Trước đó trong văn phòng cô không kịp hỏi.

Hai người không hề liên quan gì nhau, xuất hiện cùng nhau thật kỳ lạ.

Cổ họng Trì Liệt khẽ động: "Tình cờ thôi."

Dụ Kiến không tin lời giải thích đó lắm, cô định hỏi thêm thì Lý Văn Chương đẩy cửa ký túc xá bước ra: "Xong rồi, xong rồi! Giấy tờ xong cả rồi!"

Lúc này Bùi Thù cũng vừa mua đồ về, tay ôm mớ đồ mới tinh gồm ga trải giường, chăn mền, vân vân.

Ký túc xá của Nhất Trung hầu như không có học sinh ở, nên điều kiện rất tốt, không có loại phòng 4 người hay 6 người, mỗi phòng một học sinh.

Buổi tối nên đám người Lý Văn Chương bọn họ cũng không tiện đi vào, đành nhờ nhân viên ký túc xá chạy hai lượt giúp Dụ Kiến mang đồ vào phòng.

Trước khi rời đi, Trì Liệt lấy điện thoại từ túi quần ra: "Em để quên ở phòng thiết bị nè." Là lúc anh tìm cô nên phát hiện.

Dụ Kiến vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn anh."

"Thầy Lý, thầy Bùi, hai thầy về nghỉ ngơi đi ạ. Muộn rồi mà em còn làm phiền hai thầy nữa." Dụ Kiến rất áy náy khi Lý Văn Chương và Bùi Thù phải chạy ngược xuôi giùm cô: "Em không sao đâu, hai thầy đừng lo cho em."

Lý Văn Chương cười híp mắt: "Vậy thầy về đây." Thức khuya sẽ rụng tóc đấy.

Bùi Thù dường như muốn dặn dò thêm gì đó, cuối cùng dưới ánh nhìn của Trì Liệt chỉ đành miễn cưỡng gật đầu: "Vậy thầy cũng về đây."

Phòng đơn ở tầng trệt không rộng lắm, không thể so với phòng ngủ của Dụ Kiến ở nhà họ Sầm.

Dụ Kiến dọn dẹp giường xong thì ngồi bên mép giường, cô hơi thẫn thờ.

Mặc dù hôm nay cãi nhau với Sầm Bình Viễn, nhưng muốn rời khỏi nhà họ Sầm không đơn giản chỉ bằng một câu nói. Huống hồ ở giữa còn có viện phúc lợi và Viện trưởng Trình nữa.

Dụ Kiến vẫn không muốn Viện trưởng Trình biết chuyện này.

Dụ Kiến ngồi bên giường ngây ngốc một hồi lâu, mãi đến khi điện thoại rung lên mới hoàn hồn.

Cô cầm điện thoại lên.

Màn hình hiện lên một tin nhắn mới.

[Ngủ sớm đi, có chuyện gì để sau rồi tính, đừng suy nghĩ lung tung nữa.]

Không phải lời chúc ngủ ngon đơn giản thường ngày, tin nhắn của chàng trai hiếm hoi xuất hiện một câu dài, ngữ điệu rất sốt ruột. Qua màn hình, Dụ Kiến có thể tưởng tượng ra anh đang cau chặt mày, vẻ mặt cáu kỉnh.

Khoé môi Dụ Kiến nâng lên.

Không hiểu sao, nhìn nhìn thấy tin nhắn này, cô cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Dụ Kiến suy nghĩ một lúc, nhanh chóng gõ trên màn hình: Tôi biết rồi! Anh cũng ngủ sớm đi nhé!

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô tắt đèn, nằm xuống giường, chỉ trong chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ.

*

Khuya.

Dưới ánh đèn đường đối diện ký túc xá, Trì Liệt nhìn cửa sổ sáng đèn kia tối sầm lại, rồi chờ thêm một lúc nữa mới đút điện thoại vào túi quần.

Trời đã rất khuya, trên đường vắng vẻ ít người.

Bùi Thù vẫn còn nghiến răng ken két: "Cha mẹ vớ vẩn! Không xứng làm ba làm mẹ!" Nếu không phải Lý Văn Chương kéo lại lúc nãy, anh đã tát vào mặt Sầm Bình Viễn rồi.

Trì Liệt không đáp lại.

Gió lạnh thổi tới, đầu óc anh càng tỉnh táo hơn. Anh nhanh chóng suy nghĩ trong đầu những việc cần làm tiếp theo, rồi nhìn Bùi Thù: "Số điện thoại."

Rồi anh bổ sung: "Của anh."

Bùi Thù chớp mắt.

Bởi vì vẫn còn chìm đắm trong lửa giận, anh có hơi lớ ngớ: "Cậu đổi ý rồi à? Muốn viết code cùng chúng tôi ư?"

Trì Liệt cúi mặt, coi như đồng ý.

Bùi Thù càng mơ hồ: "Không phải... trước đó cậu..." Rõ ràng vẫn cố chấp từ chối mà.

Trì Liệt im lặng.

Anh chỉ nhìn thoáng ký túc xá một lần nữa, rồi thu hồi ánh mắt.

Không có lý do đặc biệt nào cả.

Anh sống một mình, có thể đơn độc chiến đấu, không quan tâm đến ánh mắt người đời, không bận tâm đến suy nghĩ của người khác.

Tuy nhiên, bây giờ.

Anh muốn bảo vệ cô thật tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc