CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Dụ Kiến và Trì Liệt ở lại Thân Thành gần nửa tháng.

Cổ phần và các công việc khác do Hứa Bình Sinh xử lý, hai người tiếp tục thực hiện kế hoạch trước đó, đi chơi vòng quanh hai tuần.

Trước khi đi, Trì Liệt kiểm tra kỹ danh sách quà mà Đại Hổ đưa, sau khi đảm bảo không thiếu thứ gì, anh mới gửi ba thùng quà lớn về viện phúc lợi

Anh không mang nhiều đồ lên máy bay.

Mỗi đứa trẻ ở viện đều có quà, Dụ Kiến cũng không quên mang quà và thư cho giáo sư và mọi người trong phòng thí nghiệm.

Cô còn dành một phần quà đặc biệt cho Thẩm Tri Linh, coi như mừng cô ấy và Tiền Tư Vực đính hôn.

Quán cà phê trong đại học Bình Thành.

"Ai ngờ tớ lại kết hôn với người này cơ chứ!"

Thẩm Tri Linh ngồi bên cạnh Dụ Kiến, ôm chặt cánh tay cô như hồi cấp ba: "Tuần trước tớ mới về gặp thầy Lý, kể chuyện này xong, ông ấy giật mình luôn."

Dụ Kiến cắn môi: "Thầy Lý lo Tiền Tư Vực bị cậu bắt nạt đấy, ông ấy chịu thua cậu rồi."

Dụ Kiến nhớ lúc thi đại học, Thẩm Tri Linh đã lên kế hoạch sẽ ra nước ngoài du học, lúc đó Tiền Tư Vực buồn rầu, lén khóc ròng rã mấy lần.

Trong giờ học lúc nào mắt cậu ta cũng đỏ hoe, vài lần còn bị Lý Văn Chương gọi vào phòng hỏi han.

Sau khi thi xong, Thẩm Tri Linh đi nước ngoài như dự định, Dụ Kiến vẫn giữ liên lạc với cô nàng, nghe đủ chuyện trong mấy năm qua.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất chính là, năm ba đại học Tiền Tư Vực sang trao đổi sinh viên ở trường của Thẩm Tri Linh mà không nói trước một tiếng.

Trước đó, cũng hơn hai năm hai người không liên lạc.

Nghe Dụ Kiến nói vậy, Thẩm Tri Linh cũng đồng tình: "Cũng đúng, nên hồi đấy ông ấy mới ghét bỏ đồ ăn vặt tớ mua cho như vậy."

Dù sao có đồ ăn là tốt lắm rồi!

Thẩm Tri Linh nói thế nhưng đáy mắt lại tràn đầy niềm vui.

Tình cảm tuổi trẻ nồng nàn như pháo hoa, lúc tàn phai lại mong manh như mây trôi.

Từ tình cảm non nớt tuổi mười sáu, mười bảy mà đi đến bây giờ, thật không dễ dàng.

"Còn cậu và Trì Liệt thì sao?"

Nói xong chuyện của mình, Thẩm Tri Linh hứng thú hỏi: "Cậu sắp ra trường rồi phải không? Định bao giờ đăng ký kết hôn? Anh ấy có cầu hôn chưa?"

Thẩm Tri Linh hỏi nhanh như đạn bắn, Dụ Kiến hơi do dự: "Cầu... cầu hôn rồi."

Cô chỉ kể tóm tắt sơ qua cho Thẩm Chi Linh.

Rồi lại đề cập đến chuyện khác.

Thẩm Tri Linh nghe xong thì ngơ ngác.

Trong quán cà phê yên tĩnh, có thể nghe thấy giọng cô nàng bất ngờ tăng lên rồi lại hạ xuống: "Vậy hai người đăng ký được không?"

Cái gì mà "Dù đã cầu hôn nhưng không chắc năm nay có thể đăng ký, nếu có chuyện bất ngờ thì để sang năm" chứ?

"Anh ấy lại phải đi à?"

Thẩm Tri Linh đoán, thấy Dụ Kiến lắc đầu, suy nghĩ càng lung tung: "Anh ấy hối hận rồi hả? Không còn thích cậu nữa? Hay là đã có người khác?"

Không đợi Dụ Kiến trả lời, cô tự phủ định: "Không thể nào, chuyện này với Tiền Tư Vực còn có thể, chứ Trì Liệt nhà cậu thì không đâu."

Dụ Kiến rất muốn thắp nén hương cho Tiền Tư Vực vô tội.

"Không phải mấy chuyện đó... "

Dụ Kiến hất tay, nghĩ đến thái độ của Trì Liệt thời gian qua, cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

Cô ấp úng một lúc, cuối cùng dứt khoát lên tiếng: "Cậu sát lại đây một chút."

Thẩm Tri Linh tò mò muốn chết vì thái độ úp úp mở mở của Dụ Kiến, cô nàng lập tức ghé sát lại.

Nhưng chưa nghe được mấy câu thì lập tức sững người.

Dụ Kiến tóm tắt xong thì buông tay Thẩm Tri Linh ra, cô ấy khó hiểu hỏi: "Dụ Kiến, cậu nghiêm túc hả?"

Quá kỳ quặc!

Trước ánh mắt hoài nghi của Thẩm Tri Linh, Dụ Kiến đành bất lực buông tay: "Thật mà, anh ấy nghiêm túc lắm."

*

Thẩm Tri Linh mới về nước, còn nhiều việc phải làm, nói chuyện với Dụ Kiến thêm nửa tiếng thì điện thoại cứ liên tục reo lên, cô đành miễn cưỡng từ biệt: "Hai ngày nữa tớ tới tìm cậu!"

Dụ Kiến tiễn Thẩm Tri Linh đến ga tàu phía Tây.

Nhìn bóng cô nàng khuất sau cửa ga, Dụ Kiến mới quay về.

Nghiên cứu sinh không có kỳ nghỉ cố định, được nghỉ hay không còn tùy vào giáo sư. Nhưng may mắn giáo sư của Dụ Kiến là người hiền lành và hay đối xử tốt với sinh viên.

Mặc dù bây giờ các sinh viên vẫn còn chưa nhập học nhưng họ đã phải bắt tay vào nghiên cứu.

Dụ Kiến về phòng thí nghiệm, hoàn thành công việc hôm nay xong thì cũng đến giờ cơm tối.

Cô nhìn điện thoại, không thấy cuộc gọi nhỡ, cũng chẳng có tin nhắn nào.

Trì Liệt không liên lạc với cô.

Dụ Kiến nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy với Thẩm Tri Linh, cô gái không khỏi thở dài.

Sau đó thu dọn đồ đạc, xuống lầu, mở khóa xe đạp rồi đi về hướng trung tâm nghiên cứu.

Phần lớn các nghiên cứu sinh ở trung tâm cũng đã vào guồng công việc, trong thang máy Dụ Kiến vô tình bắt gặp học trò duy nhất của Trì Liệt, anh chàng từng gọi cô là chị dâu.

Thấy anh ta đi xuống một mình, Dụ Kiến lập tức đoán được.

"Kiều Tri Hành." Cô bình thản hỏi: "Trì Liệt đang ở..."

Kiều Tri Hành thấy cô thì hiểu ý ngay.

Sau đó anh ta vội vàng bỏ chạy: "Chị dâu, tạm biệt, đừng nói với thầy là đã gặp tôi!"

Dụ Kiến: "..."

Thôi.

Cô biết Trì Liệt đang làm gì rồi, Dụ Kiến đi thẳng lên lầu. Cô không gõ cửa, mà trực tiếp xoay tay nắm đi thẳng vào.

Sau bàn làm việc.

Người đàn ông đang cúi đầu, chăm chú đọc cuốn sách trên tay, không để ý tiếng động ngoài cửa.

Nhìn bộ dạng thì có vẻ anh đang nghiêm túc đọc sách, trông tập trung lắm. Anh mím môi, ngón tay lạnh lẽo cầm bút chì, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép gì đó lên tờ giấy bên cạnh.

Dụ Kiến đã đứng ở cửa một lúc nhưng Trì Liệt vẫn không ngẩng đầu lên, cô đành cố ý ho một tiếng.

Lúc đó, anh giật mình.

Trì Liệt ném cuốn sách xuống bàn, làm bộ như không có gì: "Sao em đến đây?"

"Ra là đã muộn thế này rồi." Anh còn giả bộ nhìn đồng hồ rồi đứng phắt dậy: "Em muốn ăn tối ở đâu? Có quán mới mở ở khu Đông Môn đó, nghe Kiều Tri Hành nói ngon lắm."

Một tràng câu hỏi quan tâm ân cần ập đến, Dụ Kiến chỉ im lặng.

Cô ngẩng đầu, tươi cười nhìn anh, không nói lời nào.

Mắt và lông mày cô gái đều cong lên, đôi mắt hạnh sáng ngời, xinh đẹp và đáng yêu.

Trì Liệt biết

Mình lại bị phát hiện.

Trong lòng anh nhớ đến Kiều Tri Hành rồi vội dỗ dành Dụ Kiến: "Anh hiểu ý em rồi."

"Nhưng đăng ký kết hôn là chuyện rất quan trọng."

Nhắc đến chủ đề này, Trì Liệt nghiêm túc: "Cho nên phải chọn ngày tốt, không thể bừa bãi..."

Trì Liệt còn muốn nói gì đó.

Dụ Kiến bỗng giơ tay lên ra hiệu im lặng.

"Em không nói đăng ký không quan trọng." Cô liếc Trì Liệt, rồi đi vòng qua anh, ra sau bàn làm việc, nhặt cuốn sách anh vừa ném lên: "Nhưng anh cũng quá đáng rồi đấy."

Dụ Kiến nhìn cuốn sách "Chu Dịch ", bèn thở dài: "Quá đáng thật."

Đúng vậy.

Trở ngại khiến họ chưa đăng ký được không phải là drama tình ái gì gì.

Mà là vì Trì Liệt nhất quyết phải chọn ngày lành tháng tốt mới chịu đi đăng ký.

Theo lý đây cũng là tâm lý của mỗi người thôi, nên Dụ Kiến không phản đối.

Nhưng ban đầu cô nghĩ chỉ cần xem lịch vạn niên là được, ai ngờ Trì Liệt lại không tin vào lịch điện tử.

"Toàn máy tính tính không, mỗi trang web một khác."

Anh lập luận hùng hồn: "Anh không tin máy tính."

Dụ Kiến: "..."

Xin lỗi, giáo sư Trì, anh còn nhớ nghề nghiệp của mình không vậy?

Dụ Kiến cầm cuốn “Chu Dịch” lên, khuôn mặt Trì Liệt hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Khác với thái độ lúc nói chuyện với học trò, anh nhìn cô cười: "Sẽ không kéo dài lâu đâu, nhiều nhất là tháng tới, anh tự tính ngày được."

Trong khoảnh khắc đó.

Dụ Kiến rất muốn đổi dòng chữ "Giáo sư Trì" trên bảng tên trước cửa thành "Thầy bói Trì".

Nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài: "Tuỳ anh vậy, dù sao cũng không gấp."

Dụ Kiến cảm thấy Trì Liệt vẫn chưa hoàn hồn sau ngày cầu hôn kia, anh vẫn đang trong giai đoạn phấn khích mê muội.

Giống Đại Hổ thuở nhỏ khi được đồ chơi mới ấy, suốt mấy ngày vẫn còn mê mẩn.

Qua vài hôm nữa, anh sẽ tỉnh táo lại thôi.

Dụ Kiến không nhắc chuyện xem tuổi nữa, Trì Liệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ôm vai cô: "Đi thôi, trễ nữa đông người lắm."

Dụ Kiến còn phải trở lại phòng thí nghiệm làm việc, hai người không ra ngoài mà ăn tối ở căng tin trường. Sau đó Trì Liệt đưa Dụ Kiến về khoa Tâm lý.

Chưa khai giảng nên trường không đông người lắm.

Gió chiều dìu dịu, đi một lúc, Dụ Kiến nghe thấy tiếng cười trầm đục của người đàn ông bên cạnh.

Dụ Kiến vốn không định cười nhưng nghe Trì Liệt cười, cô cũng mỉm môi.

"Giáo sư Trì." Cô gọi khẽ: "Gần đây anh vui vẻ thế à?"

Trì Liệt vốn không phải người hay cười.

Ngay cả sau khi gặp lại, phần lớn thời gian mặt anh đều lạnh nhạt hoặc u ám.

Nhưng sau khi từ Thân Thành trở về, lúc ở bên nhau, anh thường ngẩn người nhìn cô, rồi tự dưng cười một mình, không quan tâm đang nói đến đâu.

Một hai lần còn được chứ...

Nhiều quá, Dụ Kiến lại cảm thấy có phần... ngốc nghếch đến đáng yêu.

Dụ Kiến cố ý hỏi, ngược lại Trì Liệt lại rất thản nhiên.

"Tâm trạng anh tất nhiên là tốt rồi." Anh nhướng mày, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái trong lòng bàn tay mình: "Giờ em là người của anh rồi, sao không vui được chứ."

Giọng người đàn ông mang theo ý cười, đầy vẻ ranh mãnh và mập mờ.

Ban đầu Dụ Kiến hơi sững sờ một chút, sau đó hai má cô lập tức nóng bừng. Cô hất tay Trì Liệt ra, lườm anh một cái: "Ai là người của anh, đừng nói lung tung."

Sau hơn nửa tháng ở ngoại ô thành phố, ngày nào hai người họ cũng chạy ra ngoài chơi, vừa về đến nhà là chỉ muốn nằm phịch xuống vì quá mệt, cũng chẳng có tâm trí làm chuyện gì vượt quá giới hạn.

Hiện tại, vì sự ngoan cố vô cớ của Trì Liệt, hai người cũng chưa đi đăng ký kết hôn.

Vì vậy câu nói đó thật sự có hơi sai sai.

Trong đêm hè, gió đêm thổi qua gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái thoáng ửng hồng, bên trong đôi mắt hạnh hiện lên vài phần xấu hổ.

Trì Liệt mỉm cười: "Đâu có gì đâu, dù sao... " đó là chuyện sớm muộn thôi.

Nửa câu sau anh không nói ra.

Anh chỉ nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen sóng sánh ý cười nhìn chằm chằm cô.

Ý cười trong mắt người đàn ông rất rõ ràng, Dụ Kiến không phải là trẻ con, làm sao có thể không hiểu anh đang ám chỉ điều gì.

Dụ Kiến vốn là người da mặt mỏng, mặc dù trên đường ngợp bóng cây chỉ có vài người qua lại, nhưng đột nhiên nói đến chủ đề này vẫn khiến cô lúng túng không biết phải làm sao.

Cũng may là họ đã đến dưới lầu khoa Tâm lý.

Dụ Kiến lườm Trì Liệt thêm lần nữa, cũng chẳng nói lời tạm biệt với anh mà chạy thẳng vào tòa nhà.

Trì Liệt không đuổi theo.

Hai tay anh đút vào túi quần, đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô gái biến mất sau cánh cửa xoay, một đường chạy dọc theo hành lang về phía thang máy.

Bím tóc đuôi ngựa lắc lư qua lại, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, anh khẽ nhếch mép, đáy mắt sâu thẳm chỉ toàn ý cười.

Thật ra Trì Liệt biết.

Chuyện anh cứ suốt ngày suy nghĩ về “ Chu Dịch” cũng hơi thái quá.

Nhưng cảnh tượng cầu hôn thảm hại hôm đó, không hề được chuẩn bị cẩn thận, lại quá đột ngột. Dụ Kiến không ghét, nhưng Trì Liệt vẫn chưa thể vượt qua rào cản trong lòng.

Anh muốn dành những điều tốt nhất cho cô.

Cô gái bé bỏng của anh xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Trì Liệt đứng dưới tòa nhà, chờ thêm một lúc nữa.

Cho đến khi đèn cảm ứng trên hành lang tầng trên sáng lên rồi lại tắt, anh mới vuốt nhẹ vòng tay bạc trên cổ tay, quay người đi về phía trung tâm nghiên cứu

Trở về xem “Chu Dịch” thêm vậy.

Trì Liệt nghĩ.

Cầu hôn đã không có sự chuẩn bị trước, thế nên nhất định phải chọn một ngày thật tốt để đăng ký kết hôn.

Dù sao, hai người cũng chỉ thiếu mỗi tờ giấy chứng nhận thôi, không còn chuyện gì có thể xảy ra nữa.

*

Hai tiếng sau.

Dụ Kiến đứng ở cầu thang, đối mặt với "chuyện gì ".

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng, Dụ Kiến lên tiếng trước.

"Đàn em của anh không lừa anh đâu." Cô nói: "Khương Thụy, tôi thật sự đang ở bên cạnh giáo sư Trì."

"Chỉ có điều chúng tôi là bạn cùng lớp thời cấp 3, anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, không phải một ông lão ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi."

Dụ Kiến giải thích đến đây thì không khỏi nhíu mày.

Đàn em của Khương Thụy chỉ gây sự với Dụ Kiến vào buổi học đầu tiên của Trì Liệt,

Sau khi bị Trì Liệt dằn mặt, cô ta tạm ảo não dừng lại, cũng không xuất hiện trước mặt Dụ Kiến nữa.

Dụ Kiến vốn không để tâm đến loại người này, hơn nữa dự án đang bước vào giai đoạn kết thúc, công việc ngày càng bận, nên cô cũng dần quên mất chuyện của cô ta.

Không ngờ đối phương lại chạy đến mồm mép với Khương Thụy.

Còn lợi dụng việc Khương Thụy vừa đi huấn luyện ở nước ngoài một thời gian, không biết gì, nói với anh ta một đống thứ lung tung vu khống người khác.

Xưa nay Dụ Kiến không phải là người dễ bắt nạt.

Tuy nhiên, cô cũng không có thói quen giận chó đánh mèo. Mặc dù tất cả đều là do Khương Thụy gây ra, nhưng anh ta chỉ đến hỏi han, nên cô cũng chỉ đơn giản giải thích một chút.

Kết quả sắc mặt Khương Thụy ngày càng khó coi.

"Dụ Kiến." Anhta nói: "Chúng ta thật sự không thể sao? Anh theo đuổi em suốt ba năm... "

Sao đột nhiên lại xuất hiện tên giáo sư Trì kia chứ?

Dụ Kiến lắc đầu: "Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp"

Lời nói này nghe có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng so với việc mập mờ không rõ ràng thì nói thẳng như vậy vẫn tốt hơn việc gieo hy vọng mơ hồ cho người khác.

Chỉ là Khương Thụy cứng đầu hơn Dụ Kiến tưởng tượng.

Có lẽ vì trước đây cô chưa từng có bạn trai, nên anh ta mới hiểu lầm gì đó.

Quả nhiên, nghe Dụ Kiến nói xong, biểu cảm của Khương Thụy cũng u ám hơn mấy phần.

"Dụ Kiến." Anh ta tiến lên một bước: "Anh thật sự... "

Thật ra Khương Thụy cũng không có ý xấu gì.

Chỉ là cảm xúc lúc đó quá mạnh, muốn nói thêm vài câu với Dụ Kiến.

Nhưng dường như Khương Thụy không để ý đến thân hình cao to của mình. Dụ Kiến vốn có vóc dáng mảnh mai, anh ta tiến lên như vậy khiến cô vô thức lùi lại một bước.

Rồi bất ngờ va vào một lồng ng.ực rắn chắc.

Dụ Kiến lập tức giật mình.

Còn chưa kịp rời khỏi vòng tay của đối phương, phía sau, người đàn ông vừa bước ra từ thang máy nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ra sau lưng, che chở cô thật chặt.

"Cậu làm gì vậy?" Trì Liệt lạnh lùng quét mắt nhìn Khương Thụy.

"Cô ấy là hôn thê của tôi."

Trì Liệt gọi rất trang trọng.

Không nói vợ, không nói người yêu, anh gọi cô là hôn thê.

Cổ tay Dụ Kiến vẫn bị nắm chặt, cô không kìm được chớp mắt nhanh hai cái, trái tim đập thình thịch trong lồng ng.ực.

Vị hôn thê

Danh xưng này quá trang trọng.

Không phải giọng điệu đùa cợt thường ngày, giọng anh rất trầm. Hai từ đó khi phát ra từ miệng anh, hơn là gọi tên, giống như đang thực hiện một lời hứa hẹn đầy nghiêm túc và thận trọng.

Rõ ràng Khương Thụy đã bị dọa, anh ta đứng ngơ ngác không nói gì.

Trì Liệt nhíu mày: "Tôi hỏi cậu đấy, cậu muốn làm gì hôn thê của tôi?"

Anh lại nhắc đến hai từ đó, rõ ràng và chậm rãi.

Trái tim Dụ Kiến khẽ rung động.

Nhịp tim đã nhanh giờ càng đập nhanh hơn, mãnh liệt, như thể muốn phá vỡ xương sườn mà nhảy ra.

Cô còn chưa kịp nói gì, Khương Thụy đã phản ứng trước một bước, anh ta nhìn Trì Liệt đầy mơ hồ: "Tôi... không phải... anh, hai người... đã kết hôn rồi ư?"

Ban đầu Trì Liệt còn đang cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Thụy.

Nhưng khi nghe anh ta nói vậy, anh hơi sững sờ rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

"À."

Anh nắm tay Dụ Kiến, không chút do dự: "Ngày mai chúng tôi sẽ đăng ký kết hôn."

 

Bình luận

Truyện đang đọc