Hôm nay Dụ Kiến không vui lắm.
Điều này được đàn em nhận ra đầu tiên.
Hôm nay là thứ sáu, sáng sớm cậu ta đến phòng thí nghiệm thì phát hiện hôm nay đàn chị còn đến sớm hơn mình.
Cậu chào Dụ Kiến như thường lệ: "Chào chị!"
Nếu là lúc trước, Dụ Kiến sẽ mỉm cười chào lại, hai người nói vài câu, rồi bắt đầu vào làm việc.
Nhưng hôm nay, thậm chí Dụ Kiến còn không ngẩng đầu lên chứ đừng nói tới chuyện chào hỏi.
Cô chỉ ngồi trước bàn làm việc, mặt cau có, miễn cưỡng và lạnh lùng ừ một tiếng.
Đàn em: "?"
Cậu đã làm gì khiến cô không vui hả?
Đàn em run rẩy nghĩ lại mọi chuyện hai ngày qua. Chắc chắn mình không vô tình xóa dữ liệu, cũng không vô ý gây thù chuốc oán cho chị ấy.
Cậu đang suy nghĩ thì đàn anh bước vào, cười tươi gật đầu chào hai người: "Wow, hai đứa đến sớm thế!"
Cậu ngoan ngoãn gọi: "Đàn anh."
Còn Dụ Kiến chỉ nói ngắn gọn: "Vâng."
Đàn anh: "?"
Mình đã làm gì khiến em ấy không vui sao?
Đàn em: Ồ! Vậy ra không phải lỗi của em!
Cậu lập tức kéo đàn anh ra ngoài hành lang, thì thầm những chuyện vừa xảy ra. Đàn anh ngày càng khó hiểu: "Em ấy đang giận ai vậy?"
"Anh ngốc quá!" Đàn em không kiêng nể: "Ai khác nữa chứ!"
Cô không giận cậu, không giận đàn anh.
Vậy cô giận ai? Trì Liệt
Đàn anh gật đầu: "Đúng rồi ha!"
Hai gã độc thân cô độc nhiều năm, gặp chuyện như thế này cũng không biết phải làm sao, sợ an ủi lại khiến Dụ Kiến tức giận thêm, thế là họ đành nấp một bên quan sát.
Cả buổi sáng hôm ấy, Dụ Kiến không nói chuyện với họ.
Cô chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, gương mặt thanh tú nhăn nhó, môi mím chặt, rõ ràng là đang rất không vui.
"Chắc chắn là cãi nhau rồi."
Đến giờ ăn trưa, hai người xuống lầu lấy đồ ăn, trên đường nghiêm túc phân tích một chút: "Theo lẽ thông thường thì chậm nhất là tối nay giáo sư Trì sẽ chủ động đến xin lỗi em ấy, còn sớm hơn thì có lẽ trưa nay sẽ đến."
Đàn anh vừa dứt lời, cậu đã reo lên: "Kìa, đến rồi đến rồi!"
Một bóng dáng cao ráo đẩy cửa bước vào.
Thời gian gần đây, Trì Liệt thường xuyên đến tìm Dụ Kiến. Dần dà, mọi người cũng quen biết nhau.
Ban đầu cậu định hỏi Trì Liệt chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi đến gần nhìn kỹ vẻ mặt anh, câu hỏi đến miệng tự dưng lại bị nuốt ngược xuống
"Giáo sư Trì." Đàn anh cũng sững sờ: "Anh... có vẻ vui quá nhỉ?"
Ai mà chẳng biết giáo sư Trì khoa công nghệ thông tin nổi tiếng khó tính, một tiết ba tiếng đồng hồ cứ nhăn nhó mặt lạnh như tiền, không hề mỉm cười.
Chỉ khi đến tìm Dụ Kiến, anh mới miễn cưỡng cười với họ một chút, ngoài ra nếu tình cờ gặp trên đường anh cũng chỉ lạnh lùng gật đầu.
Thế mà bây giờ, người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề không những cười tươi, mà anh còn chủ động chào hỏi: "Xuống lấy đồ ăn à?"
Hai người: "...?" Có gì đó không ổn.
Cả hai gần như đồng loạt lùi lại một bước.
Cuối cùng, đàn anh mạo hiểm lên tiếng: "Giáo sư Trì, chuyện gì mà anh vui vậy?"
Không phải cãi nhau với Dụ Kiến á? Cãi nhau mà vui thế này sao?
Tâm trạng Trì Liệt vốn đã rất tốt, nghe đàn anh hỏi vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Không có bạn bè để chia sẻ niềm vui, nghe vậy anh lập tức đáp
"Tôi rất vui ”
Trì Liệt mỉm cười: “Vì bây giờ tôi và Dụ Kiến sắp đi đăng ký kết hôn."
Nói xong, không muốn chờ thêm, anh gật đầu với họ rồi đi thẳng đến phía thang máy.
Để lại hai người đứng đó, trố mắt nhìn nhau.
Sau một hồi im lặng, đàn anh lắc đầu: "Chắc tôi phải đi điều trị tâm lý thôi."
Áp lực nghiên cứu quá lớn! Nên bị ảo giác rồi!
*
Đến khi ăn trưa xong, lúc lên xe của Trì Liệt, Dụ Kiến vẫn giữ nét mặt lạnh băng đó.
Cô không nói chuyện với Trì Liệt, cũng không nhìn anh, thậm chí khi xe đi về phía Cục Dân Chính, cô vẫn không hề lung lay.
Trên đời này còn ai vô trách nhiệm hơn Trì Liệt nữa chứ!
Tối hôm qua, khi Trì Liệt thản nhiên nói câu " Ngày mai chúng tôi sẽ đăng ký kết hôn ", Dụ Kiến chỉ nghĩ anh nói thế để làm Khương Thụy tuyệt vọng, không ngờ...
Sau đó.
Giữa lúc cô và Khương Thụy đang hoang mang, anh lập tức rút điện thoại ra, đặt lịch hẹn online.
Còn không quên quay lại ân cần nói với cô: "Ca sáng đã hết chỗ rồi, chúng ta đặt buổi chiều nhé, ăn trưa xong sang là vừa, không ảnh hưởng đến công việc của em."
Dụ Kiến: "..."
Không phải chứ
Giáo sư Trì, anh còn nhớ quyển “Chu Dịch” ngày nào anh cũng nghiên cứu, cầm trên tay đến quên cả em luôn không?
Do có Khương Thụy ở đó nên Dụ Kiến không nói gì.
Sau khi anh ta đi, cô bảo Trì Liệt hủy lịch hẹn đi nhưng anh lại lắc đầu: "Không hủy, trưa mai anh qua đón em đi cùng, xong việc sẽ chở em về."
Dụ Kiến: "..."
Chuyện ngày lành tháng tốt đâu rồi?
Nếu không dùng “Chu Dịch” nữa thì anh cũng phải xem lịch chứ?
Anh nhẹ nhàng nói: "Không cần, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai rất tốt."
Dụ Kiến: "..."
Được lắm, chọn ngày không bằng gặp ngày!
Nếu không yếu hơn thì cô đã cho anh một trận rồi.
Trì Liệt cũng biết mình sai.
Suốt đường, anh quan sát biểu cảm của Dụ Kiến qua gương chiếu hậu, không dám nói nhiều, đáy mắt càng lúc càng ấm áp.
Không kẹt xe nên bọn họ nhanh chóng tới Cục Dân Chính.
Xuống xe, mặt Dụ Kiến vẫn không tốt lắm, còn Trì Liệt lại mỉm cười rất tươi.
Kết quả một dì nhiệt tình chỉ đường cho họ: "Hai người đi nhầm rồi! Đây là cửa làm thủ tục kết hôn, bên kia! Bên kia mới làm thủ tục ly hôn kìa!"
Nụ cười của Trì Liệt lập tức đông cứng.
Còn Dụ Kiến thì sững sờ, cô cắn nhẹ môi, cuối cùng không nhịn được cám ơn: "Cám ơn dì, nhưng mà bọn cháu đến để kết hôn."
Người đó giật mình: "À ngại quá, chúc mừng hai người nhé!"
Nhìn vẻ mặt của hai người, tôi cứ tưởng là đến làm thủ tục ly hôn cơ!
Nhờ câu nói của dì ấy, tình thế bỗng thay đổi.
Trì Liệt im lặng nhăn mặt, còn Dụ Kiến thì cắn môi cười khúc khích: "Sao mặt anh lại thế?"
Nặng nề như sắp bước lên đoạn đầu đài vậy.
Trì Liệt thực sự hơi buồn.
Ai cũng biết đi đăng ký kết hôn mà gặp chuyện thế này chắc chắn sẽ xui xẻo.
Nhưng bên cạnh, cô gái đã thay đổi thái độ, đôi mắt trở nên dịu dàng, giọng nói cũng vui vẻ hơn.
Thấy vậy Trì Liệt cũng mỉm cười: "Anh biết anh sai rồi, ngày đẹp thế này đừng giận anh nữa nhé. Em nhớ đi, để sang mai rồi hãy giận anh được không?"
Hôm nay là dịp đặc biệt nên Trì Liệt đã mặc vest.
Chân dài, eo mảnh, tư thế oai vệ, anh nổi bật giữa đám đông đến làm thủ tục.
Mọi người thấy nét mặt lạnh lùng, lại nhìn thấy vết sẹo trên trán, trong lòng không khỏi đoán già đoán non.
Nhưng khi nghe anh dịu dàng nói nhỏ với cô gái, ánh mắt xung quanh hơi ngạc nhiên.
Dụ Kiến cảm nhận được cái nhìn của mọi người, cô khẽ nhăn mặt: "Được rồi, lần sau đừng vậy nữa."
Chỉ cần đừng để cô thấy quyển “Chu Dịch” đó nữa là được.
Trì Liệt ngăn môi cô lại: "Ngoan, đừng nói lung tung."
Suốt đời anh chỉ đi đăng ký kết hôn với mình cô thôi, không có lần sau.
Làm thủ tục nhanh hơn dự tính.
Nhân viên chụp ảnh, điền form, chờ đợi một lúc là có thể nhận được hai quyển sổ màu đỏ xinh xắn.
Dụ Kiến lật xem, không nhịn được bật cười: "Anh căng thẳng gì vậy?"
Từ nhỏ đến lớn, Dụ Kiến đã quen chụp hình tuyên truyền cho viện phúc lợi nên khi đối diện với camera, cô rất tự nhiên.
Kèm với ngoại hình dịu dàng xinh đẹp, lại đang tuổi đôi mươi, là thời điểm đẹp nhất của cuộc đời, chụp thế nào cũng đẹp.
Vì vậy, trước ống kính, Dụ Kiến cười tự nhiên, tương phản với khuôn mặt căng thẳng, khóe miệng mím chặt của Trì Liệt ở bên cạnh. Vì căng thẳng nên trông anh hơi cứng nhắc và gượng gạo, y như bị ép đi kết hôn vậy,
Mặc dù đây là tấm tự nhiên nhất được chọn ra sau khi chụp đi chụp lại nhiều lần.
Dụ Kiến chỉ đùa một chút, nói xong, cô cất quyển sổ vào túi.
Lát nữa cô phải về phòng thí nghiệm, lúc này hai người đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Ra khỏi thang máy, giáo sư gọi điện cho Dụ Kiến, cô bèn nhờ Trì Liệt lấy xe trước, còn mình thì vừa đi vừa nghe điện thoại.
Trì Liệt ngồi trong xe, qua kính chắn gió, anh nhìn cô gái đang đi về phía mình, cổ họng bỗng trượt nhẹ.
Thực ra đến giờ anh vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Thật ra hôm qua nói chuyện đăng ký trước mặt Khương Thụy cũng có chút nóng vội. Lúc về nhà, Trì Liệt đã do dự và cảm thấy bản thân quá mạo hiểm, không nên vì một chàng trai mà chọn ngày đăng ký một cách liều lĩnh như vậy.
Nhưng nằm một mình trên giường, anh vẫn còn cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập dữ dội khi đặt lịch thành công.
Mạnh mẽ, dồn dập trong lồng ng.ực, khiến màng nhĩ người đàn ông cũng rung động.
Vậy nên Trì Liệt không muốn kéo dài thêm nữa.
Anh muốn trở thành người xuất hiện công khai bên cạnh Dụ Kiến, trở thành chồng của cô về mặt pháp lý, người yêu, bạn đời.
Và cả… người đàn ông của cô nữa.
Dụ Kiến nói chuyện xong với giáo sư rồi cúp máy.
Đi đến cạnh xe, cô mở cửa ghế phụ, còn chưa kịp ngồi vào thì đã bị một cánh tay vòng qua vai kéo vào.
Cửa xe vẫn còn mở.
Cô bị anh kéo vào lòng, hôn mạnh bạo.
Không có quy tắc gì, anh hôn nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ, thiếu trật tự. Máy lạnh trong xe vẫn đang bật, Dụ Kiến cảm thấy người mình nóng hổi, hơi thở hai người quyện vào nhau, mi mắt cô ướt đẫm.
"Anh... "
Lo sợ sẽ có người nhìn thấy, trong lúc thở, cô dùng sức đẩy anh ra, dĩ nhiên là không đẩy được.
Trì Liệt chỉ nhẹ nhàng buông tay, vội vàng kéo màn che xuống.
Rồi lại bắt lấy cằm cô, ấn mạnh vai, không cho Dụ Kiến có cơ hội để giãy giụa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, chịu đựng nụ hôn này.
Khi đôi môi tách ra, Dụ Kiến thấy khóe miệng mình đau nhói.
Môi và má nóng rát, cô vừa ngượng vừa giận, mặt đỏ bừng, không thể chịu đựng được nữa, cô giơ tay tát anh một cái.
Trì Liệt cũng chẳng tránh, ngược lại anh vươn tay ôm lấy Dụ Kiến, đặt cằm lên bờ vai run rẩy, vòng tay qua eo cô.
"Bà Trì."
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút kiềm chế: "Hôm nay về nhà với anh nhé."