CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Lúc này Trì Liệt thực sự hơi khó đứng vững.

Nửa tháng không ngủ, cũng chẳng ăn uống đầy đủ, anh chỉ ngủ một giấc trên đường về, nhìn vật gì cũng mờ mờ ảo ảo. Nhưng khi mắt thiếu nữ đỏ hoe, lao thẳng vào lòng anh, anh vẫn vòng tay ôm chặt cô.

Không run rẩy chút nào, vòng tay ấm áp vô cùng vững chắc.

"Đừng khóc."

Trì Liệt ôm Dụ Kiến, vuốt tóc cô rồi nắm đôi vai gầy yếu đang run rẩy: "Em đừng khóc."

Dụ Kiến vùi mặt vào ngực Trì Liệt, vòng tay qua eo anh. Chàng trai gầy hơn trông thấy, qua lớp áo khoác dày và áo len, cô sờ thấy xương sống cứng rắn, nhô lên, cấn vào lòng bàn tay hơi hơi đau nhói.

"Anh... " Cô nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt ngực áo anh.

"Anh không sao." Trì Liệt với vết sẹo trên trán, thờ ơ nói: "Anh thực sự không sao mà."

"Viện trưởng Trình." Hai đứa trẻ ôm nhau, cảnh sát Lưu cũng không tiện nhìn nữa, quay sang Viện trưởng Trình: "Người giúp việc bây giờ đã bị chúng tôi khống chế, đoán chừng không có vấn đề gì, sẽ sớm kết án thôi."

"Lần này thực sự nhờ cậu bé này." Cảnh sát Lưu lại nhìn Trì Liệt: "Cậu ấy cũng vất vả rồi, để cậu ấy nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng tôi quay lại hỏi chuyện sau."

Xe cảnh sát đi trong ánh đèn hiệu, Dụ Kiến rời khỏi vòng tay Trì Liệt, mắt đỏ hoe nhìn anh: "Anh nghỉ trước đi, có chuyện gì chờ anh ngủ dậy rồi nói sau."

Trì Liệt xoa đầu cô, dịu dàng: "Ừ, anh nghe lời em."

Cô Đổng vội nấu bát mì, Trì Liệt ăn xong, lên tắm rửa, lau khô tóc, vừa đụng đầu vào gối, thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng thả lỏng, gần như lập tức mất ý thức.

Anh thực sự rất mệt.

Cần ngủ một giấc thật ngon.

Trì Liệt ngủ chưa bao lâu, cửa phòng khẽ mở.

Dụ Kiến đi lại nhẹ nhàng, cẩn thận tiến đến bên giường, thấy chàng trai đang ngủ say, khóe mắt vừa mới khô căng lại bắt đầu cay xè. Cô che miệng, cố gắng không phát ra âm thanh.

Dụ Kiến không thể tưởng tượng được những ngày qua Trì Liệt vất vả thế nào.

Chưa đầy nửa tháng, anh nằm trên giường còn gầy hơn cả lúc rơi xuống nước. Tóc ướt chưa lau kĩ, rũ xuống trán, nhưng không che được vết sẹo kia.

Anh gặp chuyện gì?

Tại sao lại bị thương nặng như vậy?

Dụ Kiến ngồi bên giường, cắn môi, cố bình tĩnh lại, rồi dang tay, nhẹ nhàng v.uốt ve vết sẹo trên trán anh.

Nét mặt chàng trai lạnh lùng, vết sẹo cũng lồi lõm, từ trán kéo đến khóe mắt, dù chỉ nhẹ chạm và nhưng có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó nguy hiểm đến mức nào.

Chỉ cần lệch thêm một chút, mắt phải của anh có lẽ đã mất.

Dụ Kiến nghĩ vậy, lực tay hơi mất khống chế, Trì Liệt rõ ràng cảm thấy, khó chịu nghiêng đầu sang một bên.

Sau đó, chàng trai đang chìm trong giấc ngủ môi khẽ cử động.

"Dụ Kiến."

Anh thì thầm.

*

Trì Liệt một giấc thật lâu.

Đây là lần đầu tiên anh ngon giấc tới vậy kể từ khi rời Bình Thành, anh mở mắt có phần mơ màng, nhìn chòng chọc trần nhà một lúc, mới phản ứng mình đang ở Bình Thành.

Do quá mệt mỏi, ngủ một giấc chưa thể hồi phục hoàn toàn, Trì Liệt tay chân vẫn hơi yếu.

Nhưng nhận ra đây là viện phúc lợi, lại nhớ tới đôi mắt đỏ hoe của Dụ Kiến, anh gần như lập tức muốn ngồi dậy.

Trì Liệt chống tay định đứng lên, chưa kịp ngồi dậy, quay đầu lại, nương theo ánh sáng tuyết lấp lánh bên ngoài, phát hiện trong phòng còn có người nữa.

Thiếu nữ gục đầu bên giường, nhắm mắt ngủ say.

Không biết đợi bao lâu, cô thở đều đều, mi cong khép lại, hai đường nước mắt còn ướt trên gương mặt trắng hồng.

Trì Liệt hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười.

Cô bé này, ngủ kiểu này không khó chịu à?

Anh không muốn đánh thức Dụ Kiến, cố tránh tạo tiếng động, định bế cô từ thành giường lên giường. Nhưng vừa chạm vào eo cô, cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, túm chặt anh: "Trì Liệt!"

Nắm rất chặt.

Trì Liệt cảm thấy hơi đau.

"Ừ, anh đây." Khóe miệng anh cong lên, thấy Dụ Kiến như sắp khóc, anh khẽ thở dài: "Đừng khóc nữa, ngoan, không cho phép em khóc."

Chính vì không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt nữa mà anh lén trốn đi, giờ cô vẫn cứ khóc, anh sao chịu nổi.

Giọng chàng trai êm ái, Dụ Kiến càng muốn khóc hơn, cuối cùng cô cắn môi nhịn xuống: "Anh đói không? Em đi lấy đồ ăn."

Anh gầy như vậy, nhìn rõ những ngày qua không ăn uống tử tế.

"Không cần em đi lấy."

Trì Liệt nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cô, vừa đau lòng vừa buồn cười: "Anh không yếu ớt đến mức đó đâu, đi xuống ăn đi."

Trì Liệt ngủ một ngày đêm trời cộng thêm nửa đêm, giờ là ba giờ sáng, mọi người trong viện đều đang ngủ cả.

Nhưng cô Đổng nghĩ anh tỉnh dậy chắc chắn đói, nên chuẩn bị sẵn nhiều món ăn chỉ cần hâm lại là xong.

Lúc trở về Trì Liệt chỉ ăn một bát mì, nên giờ thực sự đói, ngồi ăn một lúc, anh phát hiện Dụ Kiến cứ nhìn mình chăm chăm, anh cười thầm.

"Nói với em anh không sao mà em vẫn không tin à." Anh lau tay, nắm lấy đầu ngón tay cô, siết chặt: "Bây giờ chỉ gầy đi, với có thêm vết sẹo thôi, vẫn tốt hơn lần em gặp anh lần đầu đúng chứ?"

Lúc đó anh ngất ngay trong vòng tay cô, suýt thì đi đời nhà ma.

Lời nói của chàng trai rất thờ ơ, rất bình thản, Dụ Kiến siết tay, sờ thấy ngón tay cứng rắn, xương xẩu rõ ràng của anh, mạch máu xanh lơ hiện rõ, mong manh.

"Làm sao mà bị thế?" Cô hỏi nhỏ.

Cô không muốn biết anh tìm thấy người giúp việc như thế nào, cô chỉ muốn biết anh đã trải qua điều gì, gặp chuyện gì mà trở thành như bây giờ.

"Em yên tâm." Trì Liệt vuốt nhẹ tay Dụ Kiến: "Anh không làm gì trái pháp luật cả."

Anh trước tiên tìm lịch trình và danh bạ liên lạc của thư ký Lưu, suy đoán người giúp việc có khả năng ở một vài thành phố, sau đó tận dụng mối quan hệ có được để lần lượt kiểm tra, cuối cùng xác định địa điểm.

Tiếp theo, anh tìm kiếm từng nhà một một tuần ở thành phố đó, cuối cùng cũng tìm thấy người giúp việc.

"Anh cũng không khổ sở gì, chỉ là có lúc gấp rút, không kịp ăn, nhịn một hai bữa." Anh cười: "Vì thế mới gầy đi, em đừng lo, cô Đổng nhất định trong hai ngày có thể bù lại cho anh."

Trì Liệt nói qua loa, tránh nặng tìm nhẹ, giống như chỉ đi chơi một chuyến, không hề gian nan.

Dụ Kiến mím môi, ngước mắt, ánh nhìn quét qua vết sẹo trên trán anh: "Em hỏi không phải điều đó."

Thiếu nữ vốn nói nhỏ nhẹ, giờ giọng điệu cứng rắn, nghiêm túc không cho phép né tránh.

Trì Liệt đành thở dài, suy nghĩ một lúc rồi nói thẳng.

"Thực ra vết thương này không nên có." Anh nói nhẹ: "Chỉ là khi tìm ra người giúp việc, bà ta đang cãi nhau với người khác, người đó cầm dao định chém bà ta, anh lao tới đỡ một nhát."

Người giúp việc cách đây hơn mười năm đã đồng ý làm chuyện đó với Phương Thư Nghi, mười mấy năm sau lại tới đe dọa tống tiền, tất nhiên không phải loại người hiền lành. Giàu sang bất ngờ, lại càng kiêu ngạo, công khai cãi vã om sòm giữa đường.

Đối phương nóng giận, đánh mất lý trí, cướp lấy con dao trên quầy dưa hấu ven đường, chém thẳng vào đầu người giúp việc.

Kết quả bị Trì Liệt đỡ lại giữa đường.

Mặt mày Dụ Kiến từ lúc nghe Trì Liệt đã tái mét, nghe câu cuối, khuôn mặt cô càng trắng bệch thêm như không còn chút máu.

"Anh... " Môi cô run rẩy, nắm chặt tay anh: "Anh điên rồi!"

Là dao đấy!

Người giúp việc cãi nhau là tự chuốc lấy, không hề vô tội, anh xông tới che chắn cho bà ta là thế nào?

Đôi mắt hạnh hoảng hốt nhìn sang, bàn tay nắm chặt ngón tay chàng trai siết thật mạnh, như sợ buông ra, sẽ lại quay về khoảnh khắc dao chém tới trước mặt anh.

Trì Liệt cúi đầu.

Đối diện đôi mắt đỏ hoe của cô, anh nhìn một lúc, bỗng mỉm cười: "Anh không điên."

Trì Liệt cười, giọng điệu lại bình tĩnh hiếm thấy, dù êm ái trầm tĩnh, lại như mang theo tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài.

Lạnh lẽo, sắc bén: "Anh rất tỉnh táo, anh biết chắn dao sẽ bị thương, nhưng anh muốn bà ta sống."

"Anh muốn bà ta sống, để đưa hai người đó vào tù."

*

Người giúp việc nhanh chóng khai ra tất cả trong quá trình thẩm vấn, thậm chí còn cung cấp bằng chứng bổ sung cho cảnh sát - cách đây hơn mười năm, bà đã rất mưu trí ghi âm lại cuộc nói chuyện với Phương Thư Nghi.

Bên trong ghi lại chi tiết cách Phương Thư Nghi chỉ đạo bà chọn bệnh viện đông người qua lại, lợi dụng lúc đi nhà vệ sinh bỏ quên Dụ Kiến, rồi lặng lẽ ẩn nấp, tận mắt chứng kiến Dụ Kiến bị bắt cóc.

Cảnh sát cũng tìm ra rất nhiều manh mối từ chỗ thư ký Lưu.

Vợ chồng họ Sầm không còn lý do gì để biện hộ, buộc phải thừa nhận tội lỗi.

"Tôi làm cảnh sát mấy chục năm, lần đầu gặp phụ huynh kiểu này!"

Cục cảnh sát rất coi trọng vụ này, khi kết án, viên đội trưởng cảnh sát trông nghiêm nghị nói với Dụ Kiến: "Em yên tâm, những vụ án tình huống như thế này sẽ bị xử nặng, tuyệt đối không khoan nhượng với bọn chúng!"

Dụ Kiến cảm ơn đội trưởng cảnh sát.

Kết án cần người liên quan ký tên, Dụ Kiến chưa thành niên, bên kia lại là người giám hộ hợp pháp của cô, thủ tục kết án hơi rắc rối.

Viện trưởng Trình ở văn phòng cục cảnh sát xử lý các thủ tục liên quan, Dụ Kiến đi tới đải sảnh cục cảnh sát.

Vừa bước vào, cô liền thấy Trì Liệt đứng trước gương ở góc phòng.

Thời gian này anh luôn ở viện phúc lợi, cô Đổng bưng chảo chổng mông canh chừng anh ăn, ép anh tăng cân trở lại. Mặc dù so với những bạn cùng lứa vẫn gầy, nhưng khá hơn nhiều so với lúc mới quay về chỉ có da bọc xương.

Mới sang năm, chàng trai quấn khăn quàng đỏ quanh cổ - chiếc khăn Dụ Kiến cố ép anh mang theo, anh đứng trước gương, trước tiên sửa lại khăn quàng, rồi vuốt tóc, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng v.uốt vết sẹo trên trán.

Thịt béo có thể tăng lên, nhưng vết sẹo này thì không thể mất đi.

Vô cùng rõ ràng, như được khắc trên mặt anh, trông rất hung hãn, đáng sợ, dễ làm người khác e ngại. Vài người đến làm việc nhìn thấy vẻ ngoài của anh đều lặng lẽ tránh xa.

Dụ Kiến nhìn chàng trai v.uốt ve vết sẹo, mím môi.

Anh thực sự vẫn để tâm mà?

Mặc dù thời gian qua anh luôn tỏ ra rất bình thường trước mặt cô, còn khoe với Đại Hổ có sẹo mới là đàn ông thực thụ, nhưng xét về mặt tâm lý, chắc chắn vẫn cảm thấy khó chịu.

Nghĩ vậy, Dụ Kiến đi tới.

Chưa nghĩ ra cách an ủi, chợt thấy chàng trai quay lại, mắt nhìn thẳng về phía cô.

"Dụ Kiến." Trì Liệt nhíu mày, vẻ lo lắng,

"Em sẽ không ghét bỏ anh xấu đúng chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc