CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Lúc nói câu đó, Trì Liệt thật sự rất dịu dàng.

Trì Liệt không ngờ cô gái nhỏ của mình lại đến nghe anh giảng.

Hồi cấp ba, để cải thiện mối quan hệ giữa Trì Liệt và các bạn trong lớp, sau giờ học, lúc nào Dụ Kiến cũng mang đề Tiếng Anh đến tìm anh hỏi.

Sau này khi các bạn không còn sợ Trì Liệt nữa, số lần cô đến cũng ngày càng ít dần.

Nhưng sau đó.

Trong căn nhà nhỏ có hàng cây hòe và giàn nho trĩu quả, bàn ghế cũ kỹ, anh đứng sau lưng cô. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, kiên nhẫn phân tích từng câu.

Trong ký ức, dưới ánh sáng vàng ấm của dây đèn.

Dụ Kiến ngồi trước bàn học, khuôn mặt bé xíu chìm trong ánh sáng, dịu dàng, ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười, đôi mắt cong cong.

Giờ đây, bức tường cũ kỹ lộ ra vết nứt đã biến thành giảng đường thoáng đãng, dây đèn lập lòe trên trần nhà đã thay bằng ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ.

Rõ ràng cô gái không ngờ mình sẽ bị bắt tại trận, cô lúng túng đứng đó, cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

Trì Liệt đứng trên bục giảng, bị ngăn cách bởi sinh viên nên anh chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng nõn không tì vết.

Không biết vì sao, khuôn mặt nhỏ bé thoáng ửng đỏ, mặc dù đứng khá xa, nhưng anh vẫn dễ dàng thấy được đôi gò má phớt hồng.

Ánh mắt Trì Liệt càng dịu dàng hơn.

Giọng nói trầm ấm, anh thúc giục: “Ngồi xuống đi nào.”

Ngày xưa lúc giải đề cho Dụ Kiến, Trì Liệt chưa từng tức giận với cô.

Hôm nay cô còn đặc biệt chạy đến nghe anh giảng, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, trái tim đập thình thịch trong lồng ng.ực, như muốn phá vỡ xương sườn mà thoát ra.

Anh rất vui nên làm sao có thể vì chuyện này mà làm khó cô được.

Sau khi Trì Liệt lên tiếng.

Cả giảng đường chìm trong im lặng.

Kể cả đàn em, tất cả sinh viên đều sững sờ tại chỗ, không dám tin vị giáo sư lạnh lùng này lại có thể dịu dàng ngọt ngào đến thế, càng không hiểu lời anh vừa nói ra.

Không phải chứ

Cái gì mà về nhà anh dạy em?

Về nhà nào cơ?

Đàn em không thể hiểu nổi, đang suy nghĩ có phải mình nghe nhầm không.

Cậu còn chưa kịp kết luận thì đã nghe giọng nói dịu dàng vang lên.

“...” Cậu ngạc nhiên nhìn Dụ Kiến: “Chị, chị có...” Quan hệ gì với giáo sư Trì vậy!

Sau lời nói đó của Trì Liệt, các sinh viên khác cũng phản ứng lại.

Mọi người đều nhìn về phía Dụ Kiến.

Dụ Kiến chỉ im lặng cúi đầu, cô cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc, tò mò, khó tin xung quanh mình.

Cô cắn môi.

Mặt và đầu tai nóng rực.

Người này!

Không xem bây giờ là hoàn cảnh gì à!

Công khai trước mặt hàng trăm người trên giảng đường, anh nghĩ gì vậy!

Da mặt Dụ Kiến mỏng, cô không biết phải làm sao.

Không biết phải đứng hay ngồi, nên chỉ đành vặn vẹo tay, xấu hổ ngượng ngùng đứng đó, mặt đỏ như gấc không nói nên lời.

Ngay lúc Dụ Kiến không biết nói gì, thì đàn em của Khương Thụy ở phía trước, có vẻ cô ta rất muốn lên tiếng.

Trước đó nghe mọi người nói Khương Thụy theo đuổi Dụ Kiến, cô ta đã không vui rồi, vậy mà bây giờ vị giáo sư trẻ mới về này dường như cũng có quan hệ với Dụ Kiến, vì thế cô ta càng tức giận.

“Giáo sư Trì.”

Trong giảng đường, trong lúc các sinh viên khác đều im lặng, cô ta bèn cười nói: “Ý anh là sao? Chúng tôi không hiểu lắm.”

Trì Liệt vẫn đang nhìn Dụ Kiến.

Nghe cô ta nói, ánh mắt anh lạnh đi trong nháy mắt, quét ngang qua khuôn mặt đối phương.

Trước đây anh ít giao tiếp, nhưng không có nghĩa là không hiểu tâm lý con người.

Vừa nghe cô gái nói vậy, anh như nhận ra điều gì đó, chỉ là trước mặt nhiều người, anh lười phí thời gian tính toán với loại người này thôi.

Sau đó anh đã im lặng, vậy mà đối phương vẫn không buông tha.

Các sinh viên ngồi bên dưới đều thấy rõ, mặt giáo sư ban nãy còn tươi cười mà giờ đã lạnh như băng.

Ánh mắt lạnh lẽo quét tới, sắc bén nhọn hoắt, cắt ngang khiến người ta sợ hãi.

Trong loa, giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, rơi vào tai từng người: “Ý tôi là...”

“Tôi là bạn trai của cô ấy.”

Đứng trên bục giảng, vẻ mặt Trì Liệt lạnh lùng coi đó là điều hiển nhiên: “Còn ai có thắc mắc gì nữa không?”

*

Sau giờ học.

Một đống meme biểu cảm “Còn ai có thắc mắc gì nữa không?” của anh tràn lan khắp diễn đàn.

Sinh viên lúc trước còn định theo đuổi giáo sư Trì bây giờ đau đớn, bắt đầu spam meme của anh ở khắp nơi.

Dụ Kiến đang xử lý dữ liệu, bỗng nghe thấy đàn em phía sau cười khúc khích: “Chị! Chị và giáo sư Trì nổi tiếng rồi đấy!”

Hiện giờ trên diễn đàn đang xôn xao về hành động ra mặt bảo vệ bạn gái của giáo sư Trì lúc nãy này.

Mọi người không có ngốc, ai cũng có thể nhìn thấy những lời khiêu khích không ra gì của cô gái kia.

Đàn em ôm điện thoại cười hì hì.

Dụ Kiến ngẩn ra: “Cậu rảnh rỗi quá ha, lại đây giúp tôi xử lý dữ liệu đi.”

Chiều hôm đó trên lớp, sau câu nói của Trì Liệt, cả giảng đường lập tức sôi sục lên.

Mặc dù đều là sinh viên đại học cả rồi, ai cũng có quyền tự do yêu đương, nhưng lời tỏ tình công khai thẳng thắn như vậy vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.

Huống hồ còn nói trong giờ học, mà một trong hai lại là vị giáo sư trẻ tuổi đẹp trai thành đạt.

Lúc sau, không ai còn tâm trí nghe Trì Liệt giảng nữa.

Mọi người đều lén lút nhìn sang Dụ Kiến.

Dụ Kiến thật sự không chịu nổi những ánh mắt tò mò này, sau tiết học, còn chưa đợi Trì Liệt dọn đồ xong, dưới sự giúp đỡ của đàn em, mặt cô đỏ bừng vội vã chạy về phòng thí nghiệm.

Dù đã xử lý dữ liệu cả buổi mà mặt cô vẫn nóng bừng.

Thật quá đáng!

Gọi cô là vợ ở phòng học thì cũng thôi đi,

Đằng này trên giảng đường có đến hàng trăm người!

Đàn em đặt điện thoại xuống, tò mò hỏi: "Chị kể em nghe đi, chị và giáo sư Trì đã quen nhau thế nào vậy? Bạn học? Bạn thuở nhỏ? Hay là sau này mới gặp?

Từ lúc về đến giờ, cậu ta cứ liên tục hỏi cô mấy vấn đề này.

Sau một lúc không hỏi được gì, cậu ta mới mở diễn đàn ra, cùng ăn dưa với mọi người.

Dụ Kiến vẫn lẩn tránh: "Tôi không biết."

Tin đồn luôn lan truyền rất nhanh, cô có thể tưởng tượng ra sự ngượng ngùng trong buổi họp nhóm ngày mai, khi giáo sư hỏi đến chuyện này.

Cậu ta tò mò đang định hỏi gì thêm thì đàn anh đẩy cửa bước vào.

"Em gái, đừng bận tâm nữa." Anh giả bộ nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, em về trước đi, phần còn lại để tụi anh làm cho."

Mới hơn mười giờ tối mà, thực ra bây giờ cũng chưa muộn lắm.

Bình thường phải đến 1-2 giờ sáng mới xong việc, hoặc có khi phải ngủ lại ở phòng thí nghiệm.

Dụ Kiến hơi bối rối.

Cô còn chưa kịp hỏi kỹ thì đã thấy hai người ra hiệu, tỏ vẻ hiểu ý nhau.

Dụ Kiến: "..."

Anh ấy cứ khăng khăng bảo cô về trước, đàn em bên cạnh cũng cổ vũ nhiệt tình, Dụ Kiến không còn cách nào nên đành dặn dò vài câu rồi rời khỏi phòng thí nghiệm.

Vừa mở cửa, ánh mắt dời lên.

Quả nhiên ở cuối hành lang, cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc.

Để tiết kiệm điện, nhà trường đã lắp đặt đèn cảm ứng trên hành lang. Anh im lặng đứng bên cửa sổ, không cử động, toàn thân chìm trong bóng tối.

Chỉ có ánh trăng lặng lẽ qua khung cửa sổ, phủ lên người anh.

Khuôn mặt vốn lạnh lẽo trắng bệch phảng phất trong ánh trăng, thờ ơ xa cách, không chút cảm xúc, trông như một bức tượng băng giá.

Nghe tiếng cửa mở, anh quay đầu lại.

Lúc này , ánh trăng trong ánh mắt lập tức tan chảy, anh dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch, giọng nói cũng trở nên mềm mại: "Xong việc rồi à? Anh đưa em về ký túc xá."

Anh không hề đề cập đến chuyện buổi chiều.

Trì Liệt thoải mái tự nhiên, còn Dụ Kiến chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.

Cô không dám chủ động nhắc tới những lời Trì Liệt đã nói trên lớp. Mặc dù anh nói "về nhà anh dạy em", nhưng trời mới biết ý của anh là ở viện phúc lợi hay là một nơi kỳ lạ nào khác.

Còn về nội dung bài học, cô càng không muốn nghe.

Cô gái nhỏ có chút tức giận.

Ánh mắt ấy đáng yêu làm sao, lộ ra vẻ e thẹn pha lẫn hờn dỗi.

Nụ cười trên môi Trì Liệt càng rõ, anh vươn tay, tự nhiên ôm lấy vai cô: "Đi thôi, hôm nay em dậy sớm nên tối nay phải nghỉ sớm."

Cánh tay đặt trên vai cô vững chắc và mạnh mẽ.

Qua lớp áo mỏng, có thể cảm nhận được hơi ấm rõ rệt từ người đàn ông.

Nóng rực, từ xương bả vai lan vào tim, theo nhịp đập mà rộng ra khắp cơ thể.

Dụ Kiến chớp chớp mi, khẽ cúi đầu.

Chịu đựng tư thế cực kỳ thân mật, tự nhiên này.

Hai người rời khỏi khoa, đi dọc theo con đường trong khuôn viên trường.

Đêm đầu hạ, ánh trăng sáng ngời. Ánh sáng của vầng trăng treo trên ngọn cây xuyên qua kẽ lá nhẹ nhàng rọi xuống.

Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, lá cây khẽ đung đưa, phát ra âm thanh xào xạc.

Đi một lúc, Trì Liệt bất chợt lên tiếng: "Hình như đây là lần thứ hai chúng ta đi con đường này phải không?"

Anh hỏi mà không báo trước khiến Dụ Kiến giật mình, một lúc sau cô mới nhớ ra, mặt đỏ bừng, lập tức gật đầu.

Dụ Kiến hiểu Trì Liệt đang ám chỉ điều gì.

Từng có một đêm đông năm lớp mười một, sau khi cuộc thi kết thúc, hai người rời hội trường, đi đến cổng phía tây, cũng là dọc theo con đường này.

Lúc đó gió bắc lạnh thấu xương.

Họ đi qua những cây gỗ trụi lá, dưới cành cây khô héo, mỗi người đều im lặng với suy nghĩ của mình.

Sau đó anh đã kể cô nghe những chuyện không vui từng xảy ra trong quá khứ

Sau nữa thì...

Cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại đêm ấy, má Dụ Kiến vẫn nóng bừng.

Trái tim trong lồng ng.ực đập thình thịch.

Xấu hổ xen lẫn ngại ngùng.

Cô cũng không biết vì sao đêm ấy mình lại dám chủ động hôn anh. Chuyện đó đến nay vẫn khiến cô mặt đỏ tai hồng, xấu hổ chết đi được.

Nhưng đồng thời, Dụ Kiến cũng rất vui vì mình đã làm vậy.

Bởi giờ đây anh vẫn ở bên cô, vòng tay qua vai cô, cùng cô đi dưới bóng cây đầu hạ rợp bóng, tiếng ve kêu rì rầm qua bụi cỏ.

Sau khi hỏi xong, Trì Liệt luôn chú ý quan sát biểu cảm của Dụ Kiến.

Thấy cô im lặng cúi đầu, cần cổ trắng nõn ửng hồng, anh cười thầm, vòng tay siết chặt hơn một chút.

"Sau này anh sẽ đến dạy vào các ngày thứ ba, năm, bảy." Anh nói với cô: "Thời gian còn lại phải ở đơn vị, không thể ở bên em được."

Dù sao với vị trí kỹ sư cấp cao, trọng tâm vẫn phải ở trung tâm nghiên cứu.

Trì Liệt cẩn thận giải thích, Dụ Kiến cũng vô thức gật đầu: "Ừm."

Một lúc sau, cô đột nhiên chớp mắt.

"Anh..." Dụ Kiến ngước nhìn anh: "Vì thế anh mới đến đây dạy sao?"

Cô nhanh trí nhận ra điểm trọng tâm trong lời anh nói.

Cô gái ngước mặt lên, đôi mắt hạnh như ánh trăng, trong veo sạch sẽ.

Trì Liệt đối diện với ánh mắt này, anh cười khẽ: "Ừ, anh muốn ở bên em nhiều hơn."

Giáo sư khách mời không nhất thiết phải dạy sinh viên, cũng không nhất thiết phải lên lớp, thời gian rảnh rỗi, cả năm chỉ cần giảng một buổi là được.

Nhưng Trì Liệt không muốn như vậy.

Anh và cô đã xa cách bảy năm, trong những năm tháng còn lại, anh muốn làm tất cả để bù đắp lại khảng thời gian mà họ đánh mất nhau, những khoảnh khắc đã từng bỏ lỡ.

Anh không muốn xa cô nữa.

Người đàn ông mỉm cười, ngữ điệu quyết đoán. Từng tiếng, rõ ràng và rành mạch.

Mặt Dụ Kiến lập tức đỏ bừng.

Không biết nói gì, cô đỏ mặt, ừ một tiếng, một lúc sau nhớ tới chuyện buổi chiều, cô gái lại lẩm bẩm.

"Thưa giáo sư Trì." Dụ Kiến nghiêm túc: "Vậy sau này anh cũng phải dạy cho tử tế, mọi người đều đang nhìn anh đấy."

Thực ra Trì Liệt giảng rất cẩn thận.

Nhưng sự cố bất ngờ trên lớp hôm nay không nên xảy ra nữa.

Một tiếng “giáo sư Trì” của cô gái nghiêm túc vang lên, không hề nương tay.

Trì Liệt nhướng mày, cánh tay trên vai siết chặt, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, kéo cô vào lòng.

Dưới bóng cây.

Những nụ hôn không kịp trao buổi sáng giờ đây rơi lả tả trên trán và khóe môi Dụ Kiến. Êm đềm, thầm kín, như đã tan biến cũng lại vương vấn mãi.

Anh hôn rất nhẹ, rất chậm, cẩn thận từng li từng tí.

Như sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ ngọt ngào sau bao năm xa cách, sẽ không chịu nổi chút gợn sóng, mạnh tay một chút là có thể tan vỡ.

Lúc sau anh mới dùng sức cắn nhẹ môi cô. Dụ Kiến nhắm mắt, hơi thở quyện vào nhau, tay chân cô mềm nhũn, người như mất hết sức lực, mặt và tai đều đỏ bừng.

Chỉ có thể để mặc anh ôm vào lòng.

Chịu đựng những nụ hôn ngày càng thân mật và mãnh liệt.

Mãi lâu sau.

Trì Liệt mới chịu buông tha cô, Dụ Kiến đỏ mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Xung quanh thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân và người đi đường, cô vùi mặt vào lòng anh, cách một lớp áo thun mỏng, có thể nghe rõ nhịp tim đập dồn dập.

Một lúc sau, anh cúi xuống.

Môi áp lên vành tai cô. Hơi thở nóng rực cả một vùng.

"Có thể anh sẽ là giáo sư Trì của nhiều người."

Giọng anh hơi khàn, thì thầm: "Nhưng với em, anh mãi mãi chỉ là Trì Liệt của riêng em thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc