"Hồi nhỏ thực sự tôi đã gặp anh sao? Anh còn bế tôi? Không thể nào, tôi là người hay nhõng nhẽo đòi hỏi nữa hả?" Trong đồn cảnh sát, Đại Hổ áp sát Trì Liệt, nhìn anh chằm chằm, cậu vẫn không thể nhớ ra bất kỳ ký ức nào.
"Anh nói thật đi, anh muốn đột nhập vào viện trộm đồ, sợ chúng tôi đưa anh đến đồn nên mới bịa ra chuyện này để lừa đảo đúng không?"
Chưa kịp chờ Trì Liệt lên tiếng, Đại Hổ lại gãi đầu: "Không đúng... bây giờ chúng ta đang ở đồn mà."
Hay ngày xưa tôi thực sự ngốc vậy nhỉ?
Dụ Kiến đứng quay lưng nói chuyện với đội trưởng Lưu nên nghe hết những lời Đại Hổ lẩm bẩm.
Cô mím môi: "Không sao đâu ạ, họ lo lắng khi thấy con mình bị thương cũng là chuyện bình thường thôi."
Mới gặp Trì Liệt ở sau viện, cô còn chưa kịp nói câu nào thì đội trưởng Lưu đã gấp gáp gọi tới.
Theo dự định thì cha mẹ đứa bé kia buổi chiều mới trở về, nhưng mà giờ họ đã có mặt ở ga Bình Thành, vội vã chạy tới đòi gặp Thỏ và phụ huynh của cậu.
Tất nhiên là vì chuyện này nên mới về gấp như vậy.
“Lát nữa thái độ của cậu tốt vào đấy.” Đội trưởng Lưu cũng từng nhìn Thỏ trưởng thành: “Dù sao là cậu đánh vỡ đầu người ta, ít nhiều cứ xin lỗi đi, để chị cậu yên lòng.”
Mặc dù không tình nguyện, nhưng nghe đến câu cuối cùng, cậu vẫn miễn cưỡng gật đầu.
Ấy vậy mà khi phụ huynh bên kia tới, Thỏ lại không bình tĩnh nổi.
Bởi vì người kia nói chuyện thật sự rất khó nghe, còn chưa bước vào cửa đồn mà giọng ông ta đã sang sảng: “Bởi tôi nói mấy đứa từ viện phúc lợi ra thì đâu có ra cái gì! Cả ngày chỉ biết bắt nạt người khác! Chả trách đều là một đám không cha không mẹ! Đúng là báo ứng!”
Lời nói này thật sự quá phận.
Ngay cả Dụ Kiến vốn dễ tính cũng nhíu mày, liếc thấy Thỏ đã nắm chặt nắm đấm, cô vô thức giữ chặt cậu.
Lúc này một bóng dáng cao ráo đi ngang qua.
Tim Dụ Kiến thắt lại.
Cứ như quay ngược thời gian về mùa hè năm mười sáu tuổi, tiếng ve xào xạc. Trong con hẻm nhỏ lót gạch, chàng trai bước lên đứng chắn giữa cô với bọn côn đồ.
"Trì Liệt!"
Dụ Kiến muốn gọi anh lại.
Dù đối phương có nói gì thì đây vẫn là đồn cảnh sát. Nếu thực sự đánh nhau, sẽ rất khó giải quyết.
Trì Liệt dừng bước.
Không quay đầu, anh chỉ chững lại một giây rồi tiếp tục bước tới, đứng chắn trước mặt người cha vừa mới đi vào.
Tim Dụ Kiến se thắt.
Nhưng khung cảnh bạo lực mà cô đã tưởng tượng không hề xảy ra.
"Xin lỗi." Trì Liệt đứng yên, lạnh lùng nói: "Ông vừa nói gì ạ?"
Không đánh nhau, không mắng nhiếc, anh chỉ bình tĩnh đứng đó. Tay bỏ trong túi, bộ vest được cắt may gọn gàng, lộ ra bờ vai rộng và đôi chân dài.
Người đàn ông nói rất bình tĩnh, tự chủ, không nghe ra cảm xúc gì. Thậm chí còn có phần lễ phép và dùng cả kính ngữ.
Chính sự điều độ đó cộng với vết sẹo rõ ràng trên trán khiến áp lực phát ra từ anh càng lớn.
Chỉ liếc mắt qua cũng khiến người ta không dám ngẩng đầu.
Người cha vừa chửi bới to tiếng lập tức im bặt, một lúc sau ông ta lắp bắp: "Không... không có gì."
Ban đầu ông ta nghĩ trẻ mồ côi không ai quản nên mới hung hăng như vậy. Nhưng đứng trước người đàn ông trẻ này, dù anh chỉ mới nói hai câu, sự ngạo mạn của ông ta đã bay đi hết.
"Con trai nhà ông bị thương là sự thật, chúng tôi sai."
Trì Liệt không đoái hoài tới người cha, nói tiếp: "Nhưng ông cũng phải hiểu, từng cùng nhau lớn lên, mà nghe em trai mình bị sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy, phận làm anh cũng không thể ngồi yên."
Dụ Kiến đứng cách đó vài bước.
Không lên tiếng, cô nhìn Trì Liệt nói chuyện với người cha.
Trong lòng chợt có cảm giác kỳ lạ.
Những đêm không ngủ, cô từng nghĩ, khi gặp lại, Trì Liệt sẽ thành người như thế nào.
Cô biết anh nhất định sẽ trưởng thành và chín chắn hơn, không còn là cậu nhóc ngang tàng lúc trước, mà sẽ trở thành một người đàn ông thực thụ.
Dù sao cũng đã bảy năm rồi.
Một khoảng thời gian quá dài, trong trí nhớ, nét mặt sắc sảo của chàng trai dần mờ nhạt, khi đặt bên cạnh người đàn ông bình tĩnh tự chủ trước mặt này, mặc dù vẫn là khuôn mặt ấy nhưng lại gợi lên một cảm giác xa lạ khó tả.
Quen mà lạ.
Dụ Kiến rất không quen.
Trì Liệt nói chuyện với người cha một lúc, vài câu đã dập tắt hoàn toàn khí thế của ông ta, đồng thời anh cũng yêu cầu ông ta về dạy lại con của mình, không được đối xử tệ với bạn cùng lớp như vậy nữa.
Sau khi đã giải quyết ổn thỏa, anh quay lại, thấy Dụ Kiến vội cúi đầu, tránh đi ánh mắt.
Trong thoáng chốc, anh thấy những cảm xúc phức tạp không thể nói thoáng qua ánh mắt cô.
Trì Liệt chớp mắt.
Trong lòng hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn thong dong, anh tiến lại gần cô cười nói: "Trời cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn trưa đi."
Dụ Kiến mím môi, không từ chối: "Được."
*
Sau đó họ đi đến một quán mì gần đồn cảnh sát.
Vừa bước vào, Trì Liệt lập tức mỉm cười: "Hồi còn làm việc cho Bà Ngô, bà ấy thường dẫn tôi đến đây ăn mì mỗi tối, đã vậy lúc nào cũng cho tôi thêm hai phần thịt bò."
Đại Hổ chỉ mơ màng nghe được vài từ cuối, rồi cậu nói với chủ quán: "Tôi cũng muốn hai phần thịt bò!"
Thỏ nhíu mày nhìn cậu một cái, Đại Hổ lập tức im bặt.
Bốn người ngồi chung một bàn, Dụ Kiến và Đại Hổ một bên, Trì Liệt và Thỏ một bên.
Ngồi đối diện, Dụ Kiến cảm thấy không khí hơi ngượng ngùng, một lúc không biết nói gì, cô bèn tiếp lời Trì Liệt: "Bà Ngô không còn ở đây nữa, bà ấy tích góp để mở một nhà máy tái chế rác nhỏ ở ngoại thành, nghe nói lợi nhuận mỗi năm rất khá."
"Còn chú Trịnh thì chuyển đến bệnh viện thành phố làm phó viện trưởng, công việc bận rộn nên một năm cũng chỉ có thể quay về một hai lần. À, hai năm trước chú ấy kết hôn, năm ngoái vừa sinh một đứa con gái, giờ đã làm bố rồi."
Dụ Kiến cố nhớ về những người quen của cô và Trì Liệt, từ Ngô Thanh Quế đến Trịnh Kiến Quân, từ Lý Văn Chương đến Thẩm Tri Linh, thậm chí cả Lâm Ninh Chi lúc trước hay nói lời mấy lời khó nghe: "Cậu ta học trường Thương mại, gần đây đi thực tập ở ngân hàng, giờ cũng giống người thường hơn rồi, lúc họp mặt cựu học sinh còn tìm em để xin lỗi nữa."
Trì Liệt im lặng nghe, đến đây anh mới nhướn mày: "Thế à, thay đổi khá nhiều nhỉ."
"Ừ..." Dụ Kiến gật đầu: “Rốt cuộc…”
Câu sau cô do dự, cuối cùng vẫn không nói ra.
Rốt cuộc cũng đã bảy năm rồi.
Bảy năm đủ để một người từ ngây thơ trở nên trưởng thành, từ bốc đồng thành chín chắn. Ngay cả tính cách của Lâm Ninh Chi còn có thể mài giũa, vậy Trì Liệt thay đổi cũng là chuyện đương nhiên thôi
Dụ Kiến không nghĩ đó là điều xấu.
Cô chỉ là hơi không quen.
Thực ra, thời gian cô và Trì Liệt thực sự ở bên nhau, từ đầu đến cuối chỉ có một năm năm mười sáu tuổi. Sau đó họ tách ra, sống cuộc sống riêng, không liên lạc, không rõ tình hình của nhau.
Vì vậy, gặp lại sau nhiều năm, Dụ Kiến kể hết những người từng quen cho anh nghe, rồi cũng không biết phải nói gì nữa.
Thậm chí cô còn không thể hỏi, những năm qua anh đã sống thế nào.
Không có tư cách, làm sao mà nói được.
Dụ Kiến hơi im lặng, Trì Liệt lại mỉm cười: "Anh cảm thấy thật ra em chẳng thay đổi mấy."
Giọng nam trầm ấm, quyến rũ.
Dụ Kiến cười: "Thế à?"
Trì Liệt gật đầu: "Thật đấy, không lừa em."
Ngoài ánh mắt kia, cô gái ngồi đối diện giống hệt người trong vô vàn giấc mơ của anh.
Đôi mắt hạnh trong veo, cổ tay thon nhỏ. Cô không cao lên được bao nhiêu, vẫn thích mặc váy trắng, tóc buộc thấp sau gáy, nhìn giống học sinh trung học ngây thơ trong sáng.
Trì Liệt còn muốn nói gì đó, nhưng chủ quán đúng lúc mang mì lên.
Đại Hổ bị Thỏ nhìn chòng chọc cả buổi, cuối cùng nhịn không nổi: "Nào nào! Đừng nói nữa, chúng ta ăn đi! Có gì ăn xong rồi nói!"
Đại Hổ cắt ngang, Dụ Kiến và Trì Liệt cũng không tiện nói thêm.
Bốn người mỗi người một suy nghĩ, ăn xong, Trì Liệt trả tiền: "Tôi đưa mọi người về."
Giọng nói chắc chắn, rất đáng tin.
Dụ Kiến chỉ im lặng gật đầu.
Trên đường về, vẫn là con đường lúc nãy.
Dụ Kiến và Đại Hổ đi trước, Trì Liệt và Thỏ theo sau.
"Chuyện hôm nay tạm thế đã." Dụ Kiến đang đi thì nghe thấy phía sau Trì Liệt cất giọng dạy dỗ Thỏ: "Chắc chắn cha thằng nhóc kia sẽ không đến gây rắc rối nữa, nhưng bản thân cậu cũng phải chú ý, đừng suốt ngày gây sự như vậy."
Thật khó tin, Trì Liệt mà có thể nói ra những lời này sao.
Trước đó, Dụ Kiến đã chứng kiến cách làm việc của anh ở đồn. Nên khi nghe vậy, mặc dù chưa quen nhưng cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Không ai mãi là thiếu niên nông nỗi cả.
Những năm tháng không gặp, ở nơi cô không thể chạm tới, anh đã âm thầm trưởng thành, trở thành một người đàn ông đáng tin cậy và lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.
"Nếu muốn gây sự, cậu phải nghĩ cách giấu cho thật kỹ."
Dụ Kiến còn chưa kịp bực bội, thì đã nghe Trì Liệt nói tiếp: "Đánh vào đầu dễ lộ lắm, muốn dạy cho nó một bài học thì đánh vào người hay tay chân gì ấy, vừa đau vừa không sợ hậu quả. Nhớ chưa? Lần sau nhớ làm theo đó."
Dụ Kiến: "..."
Chờ đã, có gì đó không đúng?
Cái vẻ trưởng thành chín chắn hồi nãy đâu rồi?
Vừa sốc vừa mơ hồ, Dụ Kiến quay lại, đúng lúc đối diện với cặp mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười kia.
Biểu cảm của cô khiến Trì Liệt rất muốn cười.
"Cậu không biết đâu, hồi tôi nhảy qua tường để đền váy cho chị cậu, cũng là cái bộ dạng này đó." Trì Liệt liếc Thỏ rồi nhìn sang Dụ Kiến: "Mấy năm không gặp, tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy, vậy mà lại bị thằng nhóc này kéo xuống” Thậm chí còn đấm cho mấy phát.
Thỏ đỏ mặt, sau đó vội xin lỗi Trì Liệt.
Giữa những lời xin lỗi, Dụ Kiến đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, khóe mắt cô chợt cay xè, mũi chua xót.
Cô không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện đó.
Vẫn nhớ mùa hè nóng nực, tiếng ve đinh tai nhức óc hay chiếc váy trắng anh nhét vào tay cô, cái nóng ngột ngạt dưới gốc cây khi ấy.
Mùa hè năm đó và bảy năm xa cách, tuy ngắn ngủi nhưng quý giá vô cùng.
Khóe mắt Dụ Kiến cay xè, cô cắn môi. Trì Liệt lại gần hai bước, ôm chặt lấy Dụ Kiến trước khi cô rơi nước mắt.
"Xin lỗi, Dụ Kiến."
Anh cúi xuống, tựa cằm lên vai cô, giọng nói khàn khàn run rẩy: "Anh về rồi, anh sẽ không đi nữa."