CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Lần va chạm này đặc biệt mạnh, nên Dụ Kiến đành phải đi cùng Trì Liệt xuống phòng khám ngoại khoa, để xử lý vết thương trên trán anh.

Người đàn ông cao 1m8 ngồi trên ghế, để bác sĩ băng bó vết thương, nhưng ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Dụ Kiến.

Anh không nhúc nhích, cũng không nhìn mặt cô, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của Dụ Kiến, ánh mắt khó tả... kỳ lạ.

Dụ Kiến không biết phải diễn tả thế nào.

Bởi vì cô chưa bao giờ thấy Trì Liệt có cảm xúc như vậy, mà chỉ từng thấy ở Đại Hổ và Thỏ nhiều lần - mỗi khi cô nhăn mày, vẻ mặt nghiêm nghị, hai đứa sẽ vô thức lộ ra vẻ sợ sệt và lo lắng.

Nhưng Trì Liệt không phải Thỏ, cũng không phải Đại Hổ.

Từ nhỏ đến lớn anh có bao giờ sợ ai?

Dụ Kiến không khỏi nghi ngờ mình nhìn nhầm, tiến lên hai bước, muốn hỏi thăm vết thương của Trì Liệt: "Vết thương của anh..."

Dụ Kiến chưa nói hết câu, Trì Liệt vốn ngồi yên, để bác sĩ xử lý vết thương, bỗng ngả người ra sau, làm đổ cái ghế, rồi lùi lại vài bước.

Anh thậm chí còn nói lắp, điều này cực kỳ hiếm thấy ở anh: "Em... em đừng lại gần!"

Anh vừa hoảng hốt vừa mất bình tĩnh, giọng nói thậm chí còn có chút vỡ òa.

Dụ Kiến: "?"

Có phải mang thai cũng khiến người ta bị ảo giác không?

Trì Liệt liên tục lùi lại năm, sáu bước, cho đến khi lùi tới cửa, mới miễn cưỡng lấy lại sự trấn định.

"Không, không phải." Anh vẫn còn nói lắp, cẩn thận liếc nhìn bụng Dụ Kiến: "Em ngồi yên đấy, đừng cử động, đừng lại gần, cách xa anh một chút."

Dụ Kiến: "..."

Được rồi.

Con chưa ra đời, bố nó đã điên trước rồi.

"Sao anh lại căng thẳng thế?" Cô vừa tức cười vừa bất ngờ: "Bác sĩ vừa nói bé con và em đều rất khỏe mà."

Bác sĩ vẫn cầm băng dính trên tay, nghe vậy mỉm cười: "Làm cha lần đầu à? Chàng trai trẻ, đừng căng thẳng, giờ tâm trạng căng thẳng thế này, sau này làm sao chăm sóc vợ con đây?"

Không biết Trì Liệt nghe vào lời ai, nhưng dù sao, anh cũng không còn hoảng hốt va vào cửa, cũng không bị Dụ Kiến dọa đến mức cố chạy trốn.

Nhưng anh không tự lái xe, mà gọi cho Tiểu Hạ, mất đến hai, ba phút mới miêu tả rõ ràng họ đang ở bệnh viện nào.

Dụ Kiến ban đầu nghĩ, Trì Liệt chỉ bị tin vui làm choáng váng nhất thời.

Tuy nhiên, khi về nhà, cô ngồi trên ghế sofa, nhìn anh cắn môi, đi đi lại lại trong phòng khách, thì biết chuyện không đơn giản như vậy.

"Mỗi phòng đều phải lót thảm dày, tốt nhất làm thêm lớp đệm xốp bảo vệ."

Dụ Kiến nghe thấy Trì Liệt lẩm bẩm: "Giường và phòng tắm cũng phải thay hết, phải chống trơn, và mềm mại, để có ngã cũng không bị thương..."

Thấy anh đang tìm giấy bút, Dụ Kiến vội ngăn lại: "Dừng dừng dừng, Trì Liệt, anh ngừng lại đi."

"Không cần phải lo lắng những thứ này, không cần thảm, không cần thay nội thất đâu."

Cô vẫy tay gọi anh lại ghế sofa: "Nếu bây giờ anh cải tạo lại, em sẽ ở đâu trong thời gian này?"

Mặc dù ở khách sạn cũng được, nhưng Dụ Kiến vẫn thích sống ở nơi quen thuộc hơn.

Cũng không biết Trì Liệt có nghe vào không.

Anh dừng lại, theo ý Dụ Kiến, ngồi xuống ghế sofa, giữ khoảng cách hai mét với cô - đúng vậy, Dụ Kiến ngồi một đầu sofa, anh liền lao thẳng đến đầu kia.

Khi ngồi xuống, vẫn luôn nhìn chằm chằm bụng cô bằng ánh mắt phức tạp, rồi đặt hai tay lên đầu gối, ngay ngắn, không dám cử động.

Giống như chỉ cần anh cử động hơi mạnh, sẽ làm tổn thương đến Dụ Kiến và đứa bé trong bụng cô vậy.

Dụ Kiến thực sự muốn cười mà không dám: "Phải gọi hai người Tiền Tư Vực và Tiểu Hạ đến xem dáng vẻ bây giờ của anh mới được!"

Trì Liệt từng có tiếng xấu khiến toàn trường tránh xa ngày trước, nay là Tổng giám đốc Trì lừng lẫy trong giới kinh doanh ở Thân Thành, thủ đoạn sắc bén, giờ lại ngồi cách xa cô ở đầu ghế sofa, vẻ mặt căng thẳng lo lắng, sẵn sàng đứng dậy chạy trốn bất cứ lúc nào.

Trì Liệt căng thẳng, Dụ Kiến thì không: "Anh sợ cái gì?"

Nhân lúc anh không dám cử động, cô đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh: "Nào, anh chào bé con đi."

Lúc này thực sự chưa có gì để sờ, nhưng Trì Liệt vẫn lập tức căng cơ thể, cứng nhắc lại cẩn thận từng ly từng tí, đặt tay lên bụng Dụ Kiến.

Thật kỳ lạ.

Anh và cô thực sự có một đứa con.

Hai người vẫn chưa làm đám cưới, Trì Liệt cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện có con. Thực tế, do cả hai đều bận rộn những năm qua, anh hầu như rất hiếm khi cân nhắc đến vấn đề này.

Trì Liệt chưa bao giờ nghĩ qua nếu mình và Dụ Kiến có một đứa con sẽ như thế nào. Là con gái hay con trai, tính cách nghịch ngợm hay điềm đạm, ngoại hình bé con giống ai hơn.

Anh cũng chưa bao giờ suy nghĩ về việc làm thế nào để nuôi dạy con cái. Anh từ nhỏ không ai quản, cha mẹ thường xuyên không ở nhà, chứ đừng nói đến chuyện giáo dục đích thực.

Vì vậy, Trì Liệt hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về con cái.

Nói thật, khá buồn cười, bao năm qua anh chưa từng sợ bọn côn đồ chặn anh trong hẻm, cũng chưa sợ những mưu mô lừa lọc trên thương trường. Nhưng hiện tại, đối mặt với một sinh mạng nhỏ bé đang được ấp ủ, chưa thành hình hài, anh lại căng thẳng đến nỗi không nói nên lời.

Dụ Kiến đứng trước mặt Trì Liệt, nhìn anh chạm nhẹ vào bụng cô, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Cách một lớp áo, anh đặt tay lên bụng cô, thì thầm hỏi: "Anh có phải là một người cha tốt không?"

Bản thân Trì Liệt cũng không chắc chắn lắm.

Về lý trí, anh biết mình phải trở thành một người cha, người chồng đạo đức. Nhưng anh hoàn toàn không có kinh nghiệm, cũng không có ai để học hỏi làm gương.

Thuở thiếu thời, Trì Liệt chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ phải gánh vác trọng trách nuôi dưỡng một đứa trẻ.

Trách nhiệm này quá đột ngột.

Trong niềm vui là nỗi lo nặng nề.

Giọng người đàn ông đầy nghi hoặc, không chắc chắn, Dụ Kiến hơi sửng sốt, sau đó cô nở nụ cười.

Cô không trả lời anh ngay mà vươn tay ôm lấy anh.

Bả vai Trì Liệt vẫn căng cứng, cơ thể vô thức né tránh. Sau đó lại cứng đờ, miễn cưỡng vươn tay, quàng lấy eo Dụ Kiến, cẩn thận bảo vệ cô.

Cô gái gục đầu vào gáy anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Sẽ đấy."

Giống như anh là một người chồng tốt, sau này, anh cũng sẽ là một người cha đạo đức.

Dụ Kiến nói rất quả quyết.

Đôi tay vòng quanh eo cô chợt siết chặt hơn, một lúc sau mới từ từ nới lỏng.

"Ừ."

Trì Liệt trầm giọng nói: "Anh sẽ chăm sóc tốt cho em, và đứa trẻ của chúng ta."

*

Đứa bé đến quá đột ngột, hai người sau khi phấn khích xong, lại gọi một vòng điện thoại cho người thân bạn bè. Cuối cùng, sau khi Dụ Kiến xác nhận tất cả mọi người đều biết tin này, cô bắt đầu suy nghĩ đến chuyện khác.

"Phải tranh thủ tổ chức đám cưới ngay."

Cô nhìn Trì Liệt: "Không thể kéo dài thêm, kéo dài nữa em sẽ không mặc vừa váy cưới mất!"

Đứa bé còn nhỏ, vài tháng đầu cũng chưa lộ rõ bụng, vừa đủ thời gian tổ chức đám cưới. Nếu không tranh thủ thời điểm này, về sau chứ nói việc thay đổi trang phục sẽ rất rắc rối, những người mang thai như cô cũng không chịu nổi sự giày vò, hối hả đó.

Dù sao nghi thức cưới xin cũng khá rườm rà.

Trì Liệt ban đầu định nói không được.

Nhưng Dụ Kiến lập tức trừng mắt, còn đặt tay lên bụng, vẻ mặt "anh dám nói không, em sẽ cùng con gây chuyện với anh ngay".

Thế là anh chỉ có thể thở dài: "Thôi... được rồi."

Trì Liệt cảm thấy đây rõ ràng là số trời an bài.

Từ lời cầu hôn đến đăng ký kết hôn, từ đăng ký kết hôn đến đám cưới, những sự kiện lớn này không cái nào diễn ra theo kế hoạch của anh cả.

Dụ Kiến thì không hề để ý.

Dù sao đám cưới đã chuẩn bị gần hai năm, mọi thứ đều sẵn sàng. Theo ý riêng của Tiểu Hạ, cho dù Trì Liệt đột nhiên ốm, quyết định tổ chức đám cưới ngay ngày mai, Tiểu Hạ cũng có thể vỗ ngực đảm bảo, buổi lễ ngày hôm sau sẽ diễn ra thuận lợi.

Tất nhiên, đoạn Trì Liệt bị ốm là do chính Dụ Kiến tưởng tượng ra mà thôi.

Vì vậy, một tháng sau.

Đầu tháng năm, nắng xuân ấm áp, gió nhẹ hiu hiu.

Trong hội trường ồn ào tiếng người, hai bên khách mời không ít. Tất cả trẻ các em ở viện phúc lợi đều đến, Dụ Kiến còn mời khá nhiều bạn học cấp ba và đại học.

Trì Liệt không có nhiều bạn bè, nhưng anh có nhiều đối tác kinh doanh.

Tổng cộng vài trăm khách, hội trường chen chúc chật chội.

Trong phòng trang điểm, Dụ Kiến ngồi trước gương, nhìn Viện trưởng Trình giơ tay lau khóe mắt, cô cười: "Sao cô khóc vậy? Chúng con đã đăng ký kết hôn được hai năm rồi, giờ em đã cũng đã có con, cô đừng khóc nữa."

Cô Đổng đứng bên cạnh, mắt cũng đỏ hoe: "Con bé ngốc, làm sao có thể như nhau được!"

Dù có đăng ký kết hôn, chỉ khi nhìn thấy đứa trẻ mình nuôi từ bé mặc chiếc váy cưới trắng tinh, họ mới có cảm giác thực sự.

Cô không còn là cô bé trong viện, dạy bài cho các em dưới gốc đa già nữa.

Cô ấy đã thực sự trưởng thành rồi.

"Trời ạ!"

Viện trưởng Trình và thầy Đổng nói vậy, làm Dụ Kiến mũi chua xót, cô nheo mắt mạnh: "Đừng chọc em nữa, kẻo lớp trang điểm lem luôn bây giờ!"

Các cô chuẩn bị trong phòng trang điểm, trong hội trường, Trì Liệt đang đón tiếp khách.

Anh vốn không phải là người giỏi tiếp đãi, may là bên cạnh có Tiểu Hạ, còn có Trịnh Kiến Quân và Ngô Thanh Quế đến giúp, hôm nay cũng tạm gọi là nhuần nhuyễn.

"Đừng nhìn cửa nữa! Chưa đến giờ đâu!"

Ngô Thanh Quế vỗ vai Trì Liệt: "Con nói con xem, sắp làm cha rồi mà cứ như thằng nhóc vậy."

Trì Liệt mím môi, rụt tay lại.

Anh không dám lên tiếng, sợ chỉ cần mở miệng, giọng nói sẽ run lên, để lộ sự căng thẳng và bối rối của mình.

Rất nhanh.

Cô ấy sẽ mặc váy cưới bước tới, cưới anh rồi.

Hai bên diễn ra thuận lợi trôi chảy, có trật tự. Đến giờ, nhạc vang lên, ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống.

Trì Liệt đứng ở một đầu thảm đỏ, nín thở, nhìn cánh cửa hội trường từ từ mở ra.

Dụ Kiến khoác tay Đại Hổ, chậm rãi bước vào hội trường.

Vợ chồng họ Sầm vẫn đang thi hành án phạt, cho dù ra tù, cô cũng tuyệt đối không mời bọn họ. Vì vậy, phần dẫn cô dâu do cha dắt tay vào lễ đường được thay bằng Đại Hổ dắt Dụ Kiến vào.

Dụ Kiến sợ Thỏ buồn, nên đặc biệt hỏi ý kiến cậu, thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi rất ngầu, nói việc xuất hiện trước công chúng như thế cậu đã quá quen rồi, nhường lại cho Đại Hổ đi.

Trì Liệt nhìn cô bước vào.

Chiếc váy cưới Dụ Kiến mặc hôm nay, là thiết kế mà nhà thiết kế lão làng hài lòng nhất. Chất liệu tinh xảo, may ráp tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng mảnh mai đẹp đẽ.

Có cánh hoa rơi từ mái vòm xuống, rớt trên vạt váy phủ dài trên đất.

Trì Liệt chợt nhớ tới.

Buổi chiều mùa hè ấy, anh dựa vào tường gạch xanh, che bụng, ngước lên, nhìn thấy đôi chân thon dài trắng ngần của cô, vạt váy trắng bay phấp phới theo gió.

Lúc đó, cô chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản.

Đại Hổ cẩn thận dẫn Dụ Kiến đi chậm rãi, chưa đi đến nửa đoạn thảm đỏ, bỗng thấy người đàn ông ở cuối thảm đỏ tăng nhanh bước chân, tiến lại gần.

Sau đó, anh nắm lấy tay Dụ Kiến.

Rồi cúi người, quỳ gối xuống.

Khoảnh khắc đôi mắt gặp nhau, nhịp tim vốn đập rất nhanh của Dụ Kiến chợt dừng lại giây lát.

Anh nhìn cô, cong môi lên, lấy nhẫn từ trong túi áo ra.

Đây là chiếc nhẫn kim cương mới tinh, hai năm qua, anh và cô đều chưa chọn nhẫn, Dụ Kiến cũng chưa từng mở miệng yêu cầu.

Dù sao, loại nhẫn kim cương không thể đeo thường xuyên, cô luôn bận rộn ngoài đường, lỡ mà đánh mất thì phí lắm.

Chỉ có Trì Liệt luôn đeo chiếc lắc tay bạc đó.

Theo lời Tiểu Hạ, dù là tham gia hội nghị kinh doanh hay tiệc tùng xã giao, anh cũng không bao giờ tháo nó ra.

Điều này cũng là một tin đồn không nhỏ trong giới kinh doanh Thân Thành.

Hôm nay, anh vẫn đeo vòng tay đó, lúc đeo nhẫn kim cương vào tay cô, tay áo anh trượt xuống hơi lộ ra một đoạn viền vòng tay lấp lánh ánh bạc.

Đeo được vài năm, vòng tay đã không còn mới nữa, so với chiếc nhẫn kim cương trên tay Dụ Kiến, nó thật sự không đáng nhắc tới.

Nhưng Dụ Kiến có cảm giác rất kỳ lạ.

Không thể diễn tả thành lời, cô cúi nhìn anh, thấy đôi mắt anh đỏ hoe, vẫn cố gắng mỉm cười với cô.

"Kiến."

Trì Liệt vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, giọng anh khàn khàn.

"Kể từ giây phút này, anh chính thức thuộc về em rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc