CHÓ ĐIÊN - GIANG HỮU VÔ

Cỏ ba lá mọc lỏm chỏm dưới gốc cây đa, hoa dại rơi lả tả trên cỏ. Cơn gió thổi qua, cánh hoa trắng nhẹ lay động tựa như những vì sao lóe sáng giữa bầu trời đêm.

Trì Liệt đột nhiên không nói nên lời.

Anh im lặng, buông bàn tay đang nắm cổ tay cô gái ra, quay mặt đi. Xương bả vai nhô lên qua lớp áo phông mỏng, từng đường nét rõ ràng.

"Em không cần làm vậy." Sau một lúc, anh nói.

Giọng chàng trai khàn khàn, run rẩy. Anh cố kiểm soát hơi thở, không muốn cô nghe ra điều gì bất thường: "Là do anh không tốt, lỗi tại anh."

Tại anh vô tâm và ích kỷ, phụ lòng tin của cô.

Thậm chí anh còn hèn nhát không dám chủ động nói ra suy nghĩ của mình, mở lòng thành thật nói với cô, thay vào đó buộc cô phải im lặng nhường nhịn, vì anh mà suy xét đúng sai, nên hay không nên

Tất cả đều do anh không tốt.

Lỗi tại anh.

Chàng trai vốn cao gầy, dáng vẻ phiêu bạt thu hút thường ngày.

Giờ đây ngồi trên đám cỏ ba lá, lá cỏ chỉ ngập nửa bàn chân, nhìn qua trông anh thật yếu ớt, đơn độc.

Dụ Kiến thở dài.

Cô phủi cánh hoa trên cánh tay, tiến lên hai bước, cúi người ôm anh từ phía sau.

"Trì Liệt." Xương anh cứng ngắc đâm vào ngực, Dụ Kiến nói nhỏ: "Không phải thế đâu, anh rất tốt."

Trong con hẻm nhỏ, anh đã bước lên phía trước, đứng ngăn giữa cô với bọn côn đồ. Đêm hè ấy, anh dẫn cô đi khắp thành phố, nhìn ngắm những vì sao lấp lánh rơi xuống trần gian.

Giữa đêm đông cô độc, tiếng gió tuyết vù vù, cũng chính anh là người đã nắm lấy khuôn mặt, tin tưởng và kiên định bảo cô đừng sợ.

Trên đời này, còn ai tốt hơn anh nữa chứ.

"Em có hỏi thầy Bùi." Dụ Kiến vươn tay, chạm lên vết sẹo trên trán anh, nửa năm qua, vết sẹo ấy vẫn lồi lõm dưới lòng bàn tay.

"Đây là cơ hội rất tốt, anh sẽ gặp được nhiều người tài giỏi giống anh, học được nhiều thứ, cùng họ hoàn thành những dự án tuyệt vời, làm nên nhiều chuyện phi thường."

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt trên trán anh.

Trì Liệt nhắm mắt, giọng nói khàn khàn: "Vậy em cũng biết..."

"Có." Dụ Kiến cắt ngang: "Em biết."

Bùi Thù đã nói rất rõ qua điện thoại, vì là dự án bí mật nên anh buộc phải rời xa cô.

Trong thời gian làm việc không được tiếp xúc với bên ngoài, họ không thể gặp nhau, không thể điện thoại, thậm chí cả tin nhắn chúc ngủ ngon cũng không thể gửi.

Cô hiểu mà, cô biết hết.

Trì Liệt không lên tiếng.

Cô quá ngoan ngoãn, quá hiểu chuyện, anh không thể phản bác cũng chẳng thể chối từ, một lúc sau mới đau khổ mở mắt: "Tại sao?"

Thà là cô tức giận mắng anh là đồ khốn, hoặc đánh anh mấy cái, chứ đừng dịu dàng, thông cảm, bao dung suy nghĩ nhỏ nhen, xấu xa này của anh như thế.

Câu hỏi này rất dễ trả lời, vì thế Dụ Kiến không hề do dự.

Cô đưa tay đặt lên vết sẹo của anh rồi chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng lướt qua hai mắt anh: "Em chỉ làm điều anh sẽ làm thôi".

Dụ Kiến chắc chắn, nếu đổi lại hôm nay người đi là cô, nếu cô phải rời xa anh, thì nhất định Trì Liệt sẽ không nói gì. Anh sẽ cười và khen cô thật lợi hại, thay cô chuẩn bị hành lý, vui vẻ tiễn cô ra sân bay, rồi một mình trở về nhà.

Cô rất rõ anh sẽ làm gì.

Đó là lý do mà cô không giữ anh lại.

"Anh rất thích những thứ này, đúng không?" Nếu không, trước đây anh cũng đâu bỏ cơm mà chạy đi mua từng cuốn sách một, anh thà tự nhịn đói đến đau dạ dày ngất đi, chứ lúc tỉnh dậy cũng phải dành tiền ra quán net viết code.

Dụ Kiến đặt tay lên che trước mắt Trì Liệt, cảm nhận mi mắt anh chạm vào lòng bàn tay mình theo từng nhịp thở, hơi ngứa ngáy, ấm nóng và ướt át: "Nếu đã thích thì cứ làm đi, làm cho thật tốt và tuyệt vời nhất, rồi quay lại cho em xem."

Từ khi cô bắt đầu đặt tay lên che mắt anh, chàng trai không nói gì nữa. Anh im lặng, cho đến khi nghe thấy câu cuối cùng, anh mới hoảng loạn không biết làm gì, chỉ đành vội vàng chớp mắt.

Càng nhiều nước mắt nóng hổi rơi vào lòng bàn tay cô.

Nóng rát, đau nhói ở lòng bàn tay dồn dập truyền đến.

"Em..."

Một lúc sau, Trì Liệt đưa tay ra. Không dám dùng sức, anh nắm nhẹ đầu ngón tay cô gái, sợ cô sẽ bỏ chạy, lo lắng bất an mà vuốt phẳng hai đầu ngón tay cô.

"Em sẽ đợi anh về chứ?"

Anh nhẹ giọng hỏi, mang theo vài phần mong đợi, một ít hồi hộp, và nhiều hơn đó là sự bất định.

Thật ra không nên hỏi như vậy, dù sao Trì Liệt cũng không biết bao giờ mình mới trở lại. Nếu dự án tiến triển nhanh, có lẽ sẽ mất một hai năm để hoàn thành, nhưng nếu chậm thì cần tới ba bốn năm hoặc hơn nữa.

Anh không nên vì h.am m.uốn cá nhân của mình mà cản trở cô.

Nhưng Trì Liệt vẫn không kiềm chế được mà hỏi câu này.

Trong hơn mười năm cuộc đời, anh hiếm khi làm một điều ích kỷ như thế. Giờ khắc này, dưới làn gió mát, bên gốc cây đa, anh bị cô gái nhẹ nhàng che kín mắt, không hiểu sao anh lại rất muốn nghe được một câu trả lời.

Lời thật lòng hay là giả dối cũng được .

Chỉ cần một câu trả lời thôi.

Trì Liệt vốn cho rằng, Dự Kiến sẽ đáp lại ngắn gọn. Nhưng khi anh vừa hỏi, cô gái bé nhỏ lại nở nụ cười.

Cô nắm chặt tay anh, đặt cằm lên vai, cúi sát vào tai, nói một câu không hề liên quan.

"Trì Liệt, anh có biết tên thật của Đại Hổ và Thỏ là gì không?"

*

Cuối cùng, ngày đi của Trì Liệt và Bùi Thù được ấn định là vào tháng Bảy.

Ngày khởi hành, cô Đổng thức dậy từ rất sớm, bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Trì Liệt cố khuyên bà: "Hôm qua chúng ta đã ăn rồi mà?"

Hôm qua bọn họ đã đặc biệt tổ chức một buổi tiệc đưa tiễn, Trịnh Kiến Quân và Ngô Thanh Quế cũng đến, thậm chí còn có cả Lý Văn Chương và Bùi Thù. Náo nhiệt chẳng kém gì ngày Tết.

Cô Đổng ngơ ngác: "Cháu nói gì vậy? Hôm qua ăn rồi thì hôm nay không được ăn nữa à?"

"Nhanh kiểm tra lại hành lý đi!" Bà đuổi Trì Liệt ra: "Đừng đến sân bay mới phát hiện thiếu đồ, lúc đó cũng muộn rồi!"

Trì Liệt đành phải rời khỏi phòng bếp.

Thực ra đồ cần mang theo cũng không nhiều lắm, mặc dù ở bên kia đã có đủ hết nhưng cô Đổng và Bà Ngôvẫn cố nhét đầy hai vali 28 inch, riêng thức ăn thôi đã chiếm mấy túi lớn rồi.

Viện trưởng Trình thường xuyên bôn ba bên ngoài, hôm nay bà lại hiếm khi ở nhà, thấy Trì Liệt từ bếp đi ra, bà vẫy tay gọi: "Đây đây, lại đây."

"Mang theo thuốc chưa?" Viện trưởng Trình cười hiền hậu: "Sang đó nhớ chú ý sức khỏe, ăn uống đầy đủ, ốm thì phải uống thuốc, khám bệnh đàng hoàng, chứ đừng cứng đầu như trước nghe chưa."

Trì Liệt gật đầu: "Đủ rồi ạ, bác yên tâm."

Thuốc men là do Dụ Kiến chuẩn bị, từ thuốc cảm thông thường đến thuốc cầm máu, xử lý vết thương đều có đủ, khi nhét hộp thuốc Vân Nam Bạch Dược vào vali, cô gái còn trừng mắt nhìn anh vài cái, rõ ràng là đang tức vì trước giờ anh cứ hay đánh nhau để bị thương.

Trì Liệt thì... không thể phản bác.

Anh chỉ biết cúi đầu, ngoan ngoãn chịu đựng ánh mắt của cô.

Hôm nay Đại Hổ và Thỏ cũng dậy từ rất sớm, hai đứa chạy tới trước mặt chàng trai, ngước lên nói: "Anh nhớ về sớm nha!"

Hôm nay bỗng nhiên đầu óc Đại Hổ lại nhạy bén lạ thường, cậu bé nghĩ một lúc rồi ôm chầm lấy chân Trì Liệt: "Không được yêu đương với chị khác nha! Bằng không em sẽ thay chị đánh anh đó!" Cậu nói xong thì há to miệng, giả bộ cắn anh.

Thỏ vốn ngoan ngoãn đứng bên cạnh cũng gật gù theo.

Trì Liệt bất lực cười: "Được, anh biết rồi."

Tình cảm của bọn họ tốt thật.

Trì Liệt bị các cô và bọn trẻ ở viện dặn dò một lúc, mãi đến khi ăn sáng xong, anh mới gặp Dụ Kiến.

Vì tối qua kiểm tra hành lý cho anh nên hôm nay cô dậy muộn, lúc ngồi trên bàn ăn vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, lơ ngơ mông lung nhìn anh.

"Cẩn thận." Trì Liệt vươn tay giữ cái bát cho Dụ Kiến: "Súp sắp đổ ra áo rồi này."

Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng mới tinh, từ eo rủ xuống, phô bày đôi chân thon gọn trắng ngần.

Dụ Kiến chậm rãi gật đầu: "Ừm."

Rồi từ từ đặt cái bát xuống bàn.

Viện phúc lợi cách sân bay khá xa, ăn xong cũng đã đến lúc phải đi.

Xe tới đón riêng, Trì Liệt khiêng hành lý lên xe rồi quay lại nhìn viện trưởng Trình: "Vậy được rồi, mọi người đừng tiễn nữa."

Để bảo mật thông tin, anh và Bùi Thù không biết mình sẽ đi đâu, trên đường đến sân bay cũng không cho người ngoài đi cùng, chỉ khi đến sân bay, họ mới biết điểm đến cuối cùng.

Viện trưởng Trình nở nụ cười, cô Đổng thì quay mặt đi lấy khăn lau nước mắt. Mắt Thỏ đã đỏ hoe, Đại Hổ nhăn mặt, cúi đầu, im lặng nắm tay Thỏ.

Trì Liệt lướt qua mọi người rồi dừng lại trên gương mặt của Dụ Kiến cách đó vài bước.

Tháng Bảy, nắng gắt.

Trong gió nóng và tiếng ve sầu, cô gái đứng dưới bóng cây đa. Giống lần đầu anh gặp cô, đôi chân trắng như tuyết, mắt cá chân thon nhỏ, mặc một chiếc váy trắng đơn giản.

Tà váy bay nhẹ trong gió, vén lên dáng vẻ mong manh.

Trì Liệt nhìn một lúc, ánh mắt dời lên, đối diện với đôi mắt trong veo, anh bỗng phì cười.

"Tưởng em đã vứt cái váy này đi rồi chứ." Anh nói.

Lúc ăn cơm không nhận ra, giờ thấy Dụ Kiến đứng đây, Trì Liệt mới nhận ra chiếc váy trắng mới tinh này rất quen - là chiếc váy mùa hè năm ngoái, anh đã trèo qua bức tường cao của viện phúc lợi, bắt ép nhét vào tay cô.

Dụ Kiến cũng cười theo.

Cô khẽ lắc đầu, khi ánh mắt họ chạm nhau, cô gái mím môi, cuối cùng vẫn im lặng.

Cô chỉ đứng dưới tán cây xào xạc, yên tĩnh cười dịu dàng, như thể chàng trai chỉ đi một chút, rồi buổi chiều anh sẽ trở về.

Rất nhanh đã đến lúc phải lên đường.

Xe từ từ rời con hẻm nhỏ, tăng tốc dần. Vượt qua bảng quảng cáo rực rỡ ánh đèn, tiếng rao bán n.ước đậu xanh, tà váy trắng tinh khôi của cô gái cùng tiếng ve sầu râm rang dần xa.

Qua hàng phượng vĩ anh từng chở cô đi ngang, sắp rời khu phố cũ, Trì Liệt nhìn ra cửa sổ, nhớ lại lời Dụ Kiến nói vào buổi chiều đầu hè hôm ấy.

"Thỏ tên Dụ Xuyên, còn Đại Hổ tên là Dụ Hải." Giọng cô nhỏ nhẹ, dịu dàng, ngọt ngào như chuyện cổ tích.

"Các em nhỏ ở viện đều họ Dụ, viện trưởng Trình nói tụi em không cần lấy họ bà. Thế giới này quá đông người, tụ tập ở đây đã là may mắn lắm rồi."

"Vì vậy, em sẽ không chờ anh về."

"Anh hãy làm những việc anh phải làm, rồi tình cờ gặp lại em."

Bình luận

Truyện đang đọc