CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Dịch Tuyên về đến nhà đã là 3 giờ sáng.

Tân Nguyệt nằm trong phòng nghe thấy tiếng mở cửa vội đứng dậy ra ngoài xem xét.

Trong phòng không bật đèn, Dịch Tuyên đi vào không nhìn thấy cô.

Biết cô rất thích ngủ, cậu rất cẩn thận đóng cửa lại. Cậu uống rất nhiều rượu, bước chân có phần nặng nề nhưng động tác lại rất nhẹ, mãi đến khi toàn thân ngã lên ghế sa lông, không hề phát ra tiếng động nào.

Tân Nguyệt đi ra ngoài, bật đèn bên cạnh ghế sa lông, ánh sáng yếu ớt len lói giữa hai người.

"Nguyệt." Trông thấy cô, Dịch Tuyên cong khoé môi cười.

Tân Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói:"Không còn sớm nữa, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Em không mệt" Dịch Tuyên lắc đầu, giơ 1 ngón tay lên môi, híp mắt nói: "Em ở đây sẽ nhỏ giọng, không làm phiền đến chị. Xuỵt."

Khi say cậu uống ít lại, Tân Nguyệt cũng hiếm khi trông thấy anh say rượu

Lần trước trông thấy cậu say là vào đúng lễ trưởng thành của anh.

Lần đó...

Tân Nguyệt nhắm mắt lại, bỏ đi những suy nghĩ hỗn loạn, cô tiến đến kéo Dịch Tuyên đứng dậy. " Mau nghe lời, trở về phòng. Có thể tự đi không?"

Dịch Tuyên không chịu đứng lên, thuận thế kéo Tân Nguyệt ngã vào trong lòng mình.

Một tay cậu để ngang lưng Tân nguyệt, tay kia rất tự nhiên vòng lên vai, đặt ở sau lưng vỗ nhè nhẹ, những động tác liên tiếp cực kỳ trôi chảy.

Tìm tới hõm cổ mềm mại của cô, vùi đầu vào, nũng nịu, khẽ thở dài, "ừm, không thể"

Dịch Tuyên đúng là say rồi

Cậu không khống chế được lực của mình, lệch một chút đem Tân Nguyệt đặt dưới thân.

"Dịch Tuyên, em!" Tân Nguyệt ra sức đẩy cậu, nhưng lại hoảng hốt nghe thấy cậu lầm bầm nói gì đó.

Ánh sáng âm u ở giữa, cả người cô ngẩn ra, đột nhiên trong đầu nhớ ra một đêm mưa nào đó.

"Đừng sợ, Tiểu Nguyệt đừng sợ..."

"Cha, Cha...cha đừng đi, quay lại đây đi. Con sợ, Tiểu Nguyệt sợ lắm...Cha, cha đừng đi mà..."

Ngoài cửa mưa to tầm tã sấm sét vang dội, ở trong phòng cô mơ mơ màng màng. Mồ hôi cùng nước mắt hòa trộn lẫn nhau, mặn chát rơi vào khóe môi, cả người Tân Nguyệt đều rơi vào hỗn độn.

Một giây sau, cô được ôm vào lòng.

Đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng xoa mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng giống như lời của cha cô vẫn hay nói bên tai.

"Đừng sợ, Tiểu Nguyệt đừng sợ, có ta ở đây."

"Cha.."

Người cô nóng hầm hập, nhưng nhiệt độ trong vòng tay đó thật thoải mái.

Bàn tay sau lưng nhẹ nhàng từng chút, từng chút vỗ về an ủi...

Cô vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ.

Bên cạnh tầm mắt Tân Nguyệt, Dịch Tuyên ngay phía trên.

Hai mắt cậu nhắm nghiền, mi mắt ôn nhu che hết những u ám trong mắt cậu. Lúc này Dịch Tuyên không hề đề phòng, cậu mềm mại và yếu ớt như vậy không chút nào phát hiện ra Tân Nguyệt trước mặt.

3 năm trước, cô dẫn cậu về đây.

Dịch Tuyên tin tưởng cô, ỷ lại cô, cảm kích cô.

Nhưng chỉ khi còn một mình, Tân Nguyệt mới biết, cô thật sự rất cần có người làm bạn.

Không phải cô cho Dịch Tuyên cuộc sống mới mà Dịch Tuyên đem đến cuộc sống mới cho cô.

Người ích kỷ nhất thật ra chính là cô.

Đầu ngón tay khẽ run rẩy khi đưa từ mắt trái Dịch Tuyên lướt qua.

Giọng nữ thở dài trên mặt đất tia sáng u ám chậm rãi phiêu đãng.

Tôi không thể cho cậu nhiều, nếu như những điều kia cậu thực sự muốn thì cầm đi đi.

"Tôi chỉ cần cô bình an"

Tí tách tí tách, tiếng mưa rơi phá vỡ nửa đêm yên tĩnh.

Thành phố Z,  tháng tới mưa dầm dề.

Tần Thừa lên kế hoạch du lịch trong nước, từ lúc thi xong cậu vẫn đang rủ mọi người. Cùng nhau đi du lịch, ít người thì không vui nhưng đông người lại phiền phức. Cậu dự tính kéo theo 10 người, bao một đoàn, bắt đầu bằng cách đi quanh thành phố Z, trong vòng 1 tuần cậu đã tập hợp đủ 1 nhóm đi du lịch cùng mình.

Xuất phát cùng ngày hôm đó, xe buýt nhỏ chờ ở dưới lầu nhà Tân Nguyệt.

Tần Thừa cùng Lê Thiên Hạo bỏ cả người cả xe qua một bên, lên lầu gọi Dịch Tuyên.

Kết quả vừa mới ấn chuông cửa, cửa vừa mở ra, Dịch Tuyên trông thấy 2 người đứng ở cửa, nhướng mày, trở tay đóng cửa một cái.

Tân Nguyệt ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, thấy tiếng động liền hỏi:"Là ai vậy?"

Dịch Tuyên mặt không đỏ tim không đập ngồi xuống cạnh bàn ăn,"Không ai."

Tiếng nói của cậu vừa dứt thì chuông cửa lại vang lên.

Tân Nguyệt đem sandwich vừa chuẩn bị xong bưng ra, xoa nhẹ đầu Dịch Tuyên, "Em đi mở cửa "

"Chị Nguyệt!"

"Chào~ chị Nguyệt!"

Lần mở cửa này là Tân Nguyệt, cả Tần Thừa cùng Lê Thiên Hạo đều thở dài một tiếng.

Tân Nguyệt cười với bọn họ, "Vào đi"

"Oa! Mấy người đã ăn sáng rồi sao?!"

Tần Thừa vừa bước vào đã nhìn chằm chằm vào sandwich trong tay Dịch Tuyên, Lê Thiên Hạo càng cả gan quay đầu hỏi lại Tân Nguyệt, "Chị Nguyệt, bọn em cũng chưa ăn đâu, còn không chị?"

"Hết rồi."

"Còn.."

Tân Nguyệt đóng cửa xong đi tới, lại xoa nhẹ gáy Dịch Tuyên, sau đó đi vào phòng bếp:" Chị đi lấy cho mấy đứa."

Lão hổ bị trừng phạt như mèo con, hình ảnh này quá đặc sắc, Tần Thừa và Lê Thiên Hạo thấy rất vui vẻ.

Dịch Tuyên nhắm mắt lại, nhịn không đem cái dĩa trong tay xiên chết bọn họ.

Chỉ một lát sau, Tân Nguyên cầm hộp ra, "Không còn sớm nữa, mang theo trên đường ăn đi."

"Trên đường?" Dịch Tuyên ngẩng đầu "Chị muốn đi đâu?"

Tân Nguyệt cười:" Không phải chị, mà là chúng ta"

Dịch Tuyên "?"

Lên hàng ghế cuối cùng của xe buýt nhỏ, Tân Nguyệt đeo tai nghe ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Dịch Tuyên ngồi ngay bên cạnh, trầm mặc nhìn chằm chằm Tần Thừa và Lê Thiên Hạo biểu diễn nói hát ở phía trước.

Chiêm Thanh Nhuế ngồi ở hàng trước thỉnh thoảng quay đầu, nhưng Dịch Tuyên chẳng để ý, cô cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với anh.

Lần này chuyến đi có thể thực hiện hoàn toàn là công của Tân Nguyệt.

Lúc Tần Thừa gọi điện cho Dịch Tuyên bàn chuyện du lịch là Tân Nguyệt nghe điện thoại.

Tần Thừa chuẩn bị một bài thuyết trình để thuyết phục Dịch Tuyên, kết quả chỉ mới đưa ra đề nghị, Tân Nguyệt đã đồng ý.

"Sao cơ, chị Nguyệt? Chị không cần bàn lại một tiếng với Tuyên ca sao?"

"Đúng rồi."

Có Tân Nguyên ủng hộ, Tần Thừa đương nhiên thả một trăm hai mươi trái tim

Thế là cậu hôm nay mới trực tiếp đưa người tới.

Tần Thừa quá hưng phấn, đến nỗi không biết được ánh mắt đầy sát khí của Dịch Tuyên.

Con mắt mệt mỏi, Dịch Tuyên nghiêng đầu nhìn về phía Tân Nguyệt.

Cảm giác được người bên cạnh đang nhìn mình, Tân Nguyệt bỏ tai nghe ra: "Thế nào?"

Tân Nguyệt hôm nay ăn mặc đơn giản, mũ lưỡi trai màu trắng lớn che đi hơn một nửa khuôn mặt, nói chuyện với Dịch Tuyên đều phải ngửa mặt lên.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi vào làn da cô trắng nõn gần như trong suốt, đôi mắt màu nâu, tóc hai bên bị chút gió thổi bay, đung đa đung đưa.

"Sao lại không nói trước với em?" Dịch Tuyên có chút buồn bực, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng đưa tay xuống vuốt gọn 1 sợi tóc đang vương trên môi Tân Nguyệt.

Hơi thở của cô vương trên bàn tay cậu, có chút ngứa.

Tân Nguyệt giật mình.

"Em giận à?"

"Không có."

"Vậy là em đang trách chị?"

"...Không phải"

"Vậy là không có gì rồi." Tân Nguyệt cười, cô lại đeo tai nghe lên, nhẹ nhàng nói:"Chị chợp mắt một chút, đến trấn Thanh Khê thì gọi chị."

Dịch Tuyên bên cạnh cũng không nói chuyện nữa.

Xe buýt nhỏ đi hết thành phố, vừa đi vừa nghỉ, không quá thoải mái. Phía trước bọn Tần Thừa ầm ĩ vui mừng, Tân Nguyệt trằn trọc trong chốc lát. không ngủ được.

Thấy cô lại mở mắt, Dịch Tuyên hỏi:"Không ngủ được à?"

Tân Nguyệt gật đầu.

Dịch Tuyên hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía trước.

Cậu trực tiếp chặn đứng loa khuếch đại âm thanh của Tần Thừa, âm u nói: "Mọi người nhỏ tiếng một chút."

Dứt lời, cậu trở lại vị trí của mình, hạ thấp mũ lưỡi trai của Tân Nguyệt xuống, thấp giọng nói: "Sắp lên đến cao tốc rồi, thử cố ngủ thêm chút nữa."

Bất luận người ngoài đánh giá Dịch Tuyên như nào, nói anh cổ quái cũng được, nói cậu không giống người bình thường cũng được, chỉ có Tân Nguyệt mới biết cậu quan tâm người khác như nào.

"Ừm." Nụ cười ngọt ngào giấu dưới vành vũ, " Cảm ơn"

Rất nhanh, xe buýt nhỏ đã vào đường cao tốc, ngược lại trong xe lại yên tĩnh lạ thường.

Tân Nguyệt hô hấp nhẹ nhàng, Dịch Tuyên cúi đầu, hôn lên vành tai cô.

Ngoài cửa sổ cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau, ngay cả ánh nắng đều trở nên ôn nhu.

Bình luận

Truyện đang đọc