CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Z Thành, bệnh viện nhân dân.

Trong phòng khám mắt, thiếu niên mặc đồ đen ngồi trên ghế kiểm tra, gương mặt lạnh băng, động tác dụi mắt vô cùng thô lỗ, thể hiện lúc này cậu ta rất không kiên nhẫn.

Cách đó không xa, Tân Nguyệt vẫn còn đang mặc đồ thể thao, lo lắng sốt ruột nhìn cậu.

Vừa rồi, bọn họ ở trong khuôn viên trường học xảy ra tranh chấp, Dịch Tuyên đột nhiên nhíu mày, che chặt huyệt thái dương bên trái.

Tân Nguyệt rất quen thuộc động tác này của cậu, thấy khuôn mặt cậu chịu đựng đau đớn, nháy mắt cô quên mất những chuyện không vui vừa mới phát sinh.

Cô dẫn cậu ta tới bệnh viện, bác sĩ khoa cấp cứu kêu tới khoa khám mắt, cô cho rằng cậu đau đầu, nhưng xem ra tình huống hiện tại còn nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ.

Thấy ánh mắt cô đang nhìn mình, Dịch Tuyên rũ mắt xuống, khóe môi hơi hơi giơ lên, tuy không nói câu nào nhưng ý cười thể hiện đầy trên mặt.

Kết thúc kiểm tra, bác sĩ lau sạch tay, sau đó mới chậm chạp mà vòng trở lại bàn làm việc.

Tân Nguyệt có chút khẩn trương, tầm mắt vẫn luôn gắt gao dõi theo mỗi động tác của bác sĩ, móng tay bất giác khảm vào lòng bàn tay. "Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?"

"Tại sao không đưa tới bệnh viện sớm hơn?" Lau tay qua khăn, nam bác sĩ vùi đầu viết bệnh án, trên đỉnh đầu xuất hiện dấu hiệu của tuổi trung niên.

Giọng ông ấy khi nói về chuyện công việc có chút lạnh lùng, làm cho những lời này nghe như đang trách cứ, Tân Nguyệt nghe vậy trong lòng hoảng hốt, lòng bàn tay nhất thời liền toát mồ hôi.

"Là bệnh rất nghiêm trọng sao?"

Lúc này Dịch Tuyên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tân Nguyệt, người dựa về phía sau, chân dài thản nhiên kề sát mép váy Tân Nguyệt, cúi đầu chơi di động, bộ dạng rảnh rỗi như chẳng liên quan gì đến cậu.

Vị bác sĩ kia nhìn cậu, ánh mắt có chút trách cứ một bên ông viết bệnh án một bên nói: "Mắt trái thị lực không đủ 0.2, hơn nữa nhãn áp* rất cao, đau đầu chính là do nhãn áp cao làm nên. Nếu không điều trị kịp thời, có thể sau này mắt trái sẽ hoàn toàn mù lòa."

*Nhãn áp (áp lực của dịch thể trong nhãn cầu đối với các tổ chức xung quanh. Thông thường nhãn áp giữa 13-28 mm trong cột thuỷ ngân, quá cao hoặc quá thấp sẽ ảnh hưởng đến cơ năng của nhãn cầu)

"Mù?" Trái tim Tân Nguyệt bỗng chốc co rút lại, cô theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn Dịch Tuyên, nhưng cậu làm như không nghe thấy những lời đó, vẫn duy trì trạng thái lười biếng.

Cảm nhận được tầm mắt cô, Dịch Tuyên ngẩng đầu,những sợi tóc vương trên trán cậu rủ xuống tạo một bóng đen nhàn nhạt. Cậu cười với cô một cách thản nhiên, mắt phải mang ý cười rực rỡ, mắt trái lại giống như bị che phủ bởi một lớp sương mù, chán nản.

Từ khi nào mọi chuyện lại như vậy?

Tân Nguyệt lục tung trí nhớ cố gắng suy nghĩ, bắt đầu từ khi nào ánh mắt ấy đã thay đổi, nhưng cô không có manh mối, mặc cho cô có gợi nhớ ra sao, trong đầu chỉ xuất hiện duy nhất hình ảnh của đêm ấy. Dịch Tuyên nhỏ gầy rúc lại bên gối Dịch gia gia, nếu không có cặp mắt sáng lạ thường kia, có lẽ Tân Nguyệt sẽ không phát hiện ra cậu.

Cặp mắt ấy còn sáng hơn nhiều so với ngôi sao...... Thế nhưng, sẽ mù sao?

Từ bệnh viện đi ra, bên ngoài ánh mặt trời rất gay gắt.

Tân Nguyệt tâm trạng không ổn lắm, Dịch Tuyên lôi kéo tay cổ tay cô, đem cô tới một bóng râm dưới cây bên đường.

Ngắn ngủi ba năm, đứa trẻ năm ấy nay đã trưởng thành như vậy rồi, cậu luôn bên cạnh, thay cô chặn ánh mặt trời, chặn đám đông.

Tân Nguyệt cúi đầu, trầm mặc không nói.

Tâm trạng Dịch Tuyên vô cùng tốt, bởi vì cậu biết, cậu bị bệnh, Tân Nguyệt sẽ về nhà.

Đôi tay cậu đút túi, khóe môi mang theo chút ý cười, nhưng nụ cười rất nhanh liền biến mất vào thời điểm cô ngước lên nhìn cậu.

"Đôi mắt của em, là từ khi nào bắt đầu không thoải mái?"

Dịch Tuyên không có tiếp lời.

Tân Nguyệt hỏi xong, lại rũ mắt lẩm bẩm tự nói: "Hẳn là gần đây, trước kia em rất khỏe mạnh. Là chị không tốt, không thể đem em đi khám sớm hơn."

Dịch Tuyên rất thích thấy Tân Nguyệt vì cậu mà sốt ruột.

Trái tim giống bị người ta tóm lấy, đau đớn siết chặt làm Dịch Tuyên không khống chế được, duỗi tay ôm Tân Nguyệt vào trong ngực.

"Chị dọn về nhà, em sẽ tốt hơn."

Thời tiết rất nóng,nhưng cái ôm của Dịch Tuyên lại mang theo một chút mát mẻ.

Tân Nguyệt hốc mắt ướt át, nhưng cô không khóc. Cô nắm chặt vạt áo Dịch Tuyên, giọng nói rầu rĩ từ trong lòng ngực cậu truyền ra tới: "Chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì."

Cô ở trong lòng Dịch Tuyên nên nào thấy ý cười càng đậm của cậu: "Ừ, tôi biết."

Buổi chiều, Tân Nguyệt trở về ký túc xá một chuyến.

Hôm qua cô mới dọn tới đây, hôm nay lại muốn dọn đi, thật phiền toái.

May mắn trong ký túc xá không ai, cô cũng không cần ứng phó với hai người bạn cùng phòng, rất có thiện ý lại hay tò mò.

Thời điểm đóng gói quần áo xong, ánh dương ngoài cửa sổ nhẹ nhàng rơi trên vali cô. Tân Nguyệt dừng lại, sửng sốt vài giây, cô lại lấy quần áo để ra ngoài một ít, chỉ đem đồ dùng sinh hoạt của mình cất vào vali.

Đồ đạc của cô không nhiều lắm, rất nhanh đã dọn xong. Tưởng rằng cứ như vậy mà đi trong yên lặng, không nghĩ tới Miêu Miểu cùng Chu Tư Nhiên đột nhiên trở về.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, hai cô gái vừa nói vừa cười, thì nhìn thấy chiếc vali Tân Nguyệt để phía sau cửa, nụ cười treo trên mặt nháy mắt biến mất không thấy đâu.

Miêu Miểu phản ứng nhanh, đi vào trong, kinh ngạc hỏi: "Cậu đây là muốn dọn ra à?"

"Ừ." Tân Nguyệt khẽ cười một chút.

Thái độ vẫn kiệm lời y như ngày đầu tiên cô dọn tới.

Miêu Miểu bị nghẹn họng, Chu Tư Nhiên đứng sau lưng đẩy đẩy vai cô nàng, mỉm cười đối với Tân Nguyệt, mà hình như là khóe miệng hơi giật giật thì phải.

Tân Nguyệt không chút để ý, cô khẽ gật đầu với Miêu Miểu, "Gặp lại*."

Miêu Miểu xấu hổ phất phất tay: "Gặp lại*."

*: Na ná giống câu tạm biệt bên mình ấy.

Tân Nguyệt đi ra phía cửa, Miêu Miểu cùng Chu Tư Nhiên đi vào, ba người tránh chỗ cho nhau, Miêu Miểu nháy mắt ra hiệu với Chu Tư Nhiên, hình như là rất không tán đồng với thái độ vừa rồi của Tân Nguyệt.

Chu Tư Nhiên bĩu môi, một chút cũng không thèm để ý đến chuyện của Miêu Miểu, ngồi ở trên giường của mình bắt đầu lướt lướt điện thoại, còn hưng phấn mà nói: "Miêu Miểu cậu xem, tớ vừa mới chụp lén á! Trời đất ơi, trường chúng ta khi nào lại có soái ca ngon trai thế này? Nếu cậu ấy là đàn em của mình, tớ liều chết sẽ ở lại trường học, ngày ngày cùng em trai nhỏ viết lên bản tình ca vườn trường aaa!"

"Là người mình gặp dưới lầu đúng không?!" Miêu Miểu ném ví, rất nhanh liền nhập cuộc, nghe thấy giọng nói kích động của Chu Tư Nhiên: "A a a a, đây thật sự là nhan sắc của vị thần tiên nào vậy!!! Tớ rất muốn xin số điện thoại cậu ta a, nhưng không dám! Thật hối hận a!! Sao kỹ thuật chụp lén của cậu kém vậy! Chụp không đẹp bằng một phần mười người thật nữa là!"

"Cậu ấy đẹp tới mức tay tớ đều run đây này!"

"Cậu vô dụng ghê!"

Tuy rằng sắp tới liền tốt nghiệp đại học, nhưng nữ sinh đối với minh tinh hay nam sinh đẹp trai, vẫn sẽ khiến họ như quay lại khoảng thanh xuân sôi nổi, nhiệt huyết.

Tân Nguyệt vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, giọng họ rất lớn, tựa hồ quên mất còn một người trong phòng. Cô lắc đầu, đang muốn ra cửa, thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang lên.

"Ai vậy?"

Tiếng đập cửa đánh gãy cuộc trò chuyện giữa Miêu Miểu và Chu Tư Nhiên, hai người vừa ngẩng đầu thì thấy Tân Nguyệt vẫn còn đứng ở cửa.

Cô tự mình mở cửa, cửa phòng ngủ mới vừa đẩy ra, ngay lập tức một bàn tay nhợt nhạt thò vào.

"Tôi tới lấy đồ."

Tiếng nói trầm thấp mang theo một tia lạnh lẽo, đôi mắt Miêu Miểu cùng Chu Tư Nhiên đồng thời sáng ngời.

Tân Nguyệt căn bản muốn Dịch Tuyên chờ ở dưới lầu, nhưng cô lâu như vậy còn chưa xuống, cậu ta chờ không nổi.

Hắn muốn đi lên, dì quản lý ký túc xá ngăn cản không được.

Tân Nguyệt không thể không thở dài một hơi, đem cái vali giao cho hắn.

Cái vali cô rất lớn, cửa lớn bị đẩy ra một ít.

Ngoài cửa Dịch Tuyên chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, Miêu Miểu và Chu Tư Nhiên đột nhiên đứng dậy.

Đây không phải, không phải là người dưới lầu sao?!

Tân Nguyệt đang muốn bước ra khỏi cửa, Chu Tư Nhiên bỗng nhiên lại gọi cô: "Tân Nguyệt!"

Tân Nguyệt quay đầu lại, "Có chuyện gì sao?"

"Ách, chuyện là......" Chu Tư Nhiên ấp a ấp úng nói không nên lời, cười gượng đẩy đẩy Miêu Miểu bên người.

Miêu Miểu nhìn bóng dáng thiếu niên ngoài cửa, nuốt xuống nước miếng, giọng nói run run hỏi: "Này, vị này chính là?"

Tân Nguyệt thấy khuôn mặt cùng biểu cảm này, liền biết người mà họ thảo luận nãy giờ là Dịch Tuyên, "Hắn là......của ta"

* Trong tiếng Trung, "我的" (của ta) sẽ đứng trước danh từ trung tâm. Ví dụ trong câu trên, tiếng Trung sẽ là "Hắn là của ta em trai" và Nguyệt chưa kịp nói "em trai":)))

Hai chữ "em trai" còn chưa kịp nói ra, Dịch Tuyên đã không kiên nhẫn mà giữ chặt cổ tay cô, hơi dùng chút sức lực lôi kéo cô ra khỏi cửa, "Về nhà, nhanh lên."

Tân Nguyệt bị cậu lôi kéo, ngay cả cơ hội ngoảnh đầu cũng không có.

Miêu Miểu cùng Chu Tư Nhiên đuổi tới cửa, nhìn theo bóng dáng bọn họ biến mất dần ở chỗ cầu thang.

Chu Tư Nhiên chán nản nói: "Số cậu ta sướng ghê, vậy mà lại có một cậu bạn trai soái ca!"

Miêu Miểu cũng có chút bất bình: "Nhưng hai người tuổi tác quá lớn!"

"Thật muốn thọc gậy bánh xe!

"

"Tớ cũng muốn! Nhưng chúng ta không có đẹp bằng Tân Nguyệt......"

"...... Câm miệng!"

......

Về đến nhà, Tân Nguyệt như thường lệ đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Dịch Tuyên đem vali cô về phòng.

Bất quá mới rời nhà hai ngày, trong nhà cái gì cũng không thay đổi mấy.

Cô thừa dịp Dịch Tuyên còn đang ở trường mà dọn đi, cứ tưởng rằng ít nhất một tuần khi cậu trở về nhà, mới có thể phát hiện ra cô đã dọn đi chứ, không nghĩ tới chưa đầy hai ngày là cậu tìm tới rồi.

Nửa tháng sau là kỳ thi đại học, lần này Dịch Tuyên trở về, cô còn tưởng rằng cậu sẽ dọn từ ký túc xá về đây, nhưng trong nhà không thấy đồ đạc có gì thay đổi.

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cậu chưa dọn về nhà một ngày, bọn họ liền bớt xấu hổ đi một ngày.

Thời điểm trở về quên mua đồ ăn, trong nhà thực phẩm không còn nhiều lắm, Tân Nguyệt lựa một ít rau dưa cùng trứng gà, chuẩn bị bắt tay vào làm hai món trước. Hôm nay lúc gặp bác sĩ Tân Nguyệt liền suy nghĩ, cô nên nghiên cứu một chút công thức nấu ăn mới tốt cho mắt Dịch Tuyên,  thực phẩm bổ mắt cùng trị liệu, cả hai đều không thể xem nhẹ.

Đun dầu trong chảo nóng lên, Tân Nguyệt đập hai quả trứng vào chén, bỏ thêm một chút muối, đánh đều hỗn hợp trứng và gia vị lại với nhau, màu sắc vàng óng bao trùm hết đáy nồi, đợi đến khi hỗn hợp trứng hơi hơi đọng lại, xào trộn hai lần, sau đó đem chia phần trứng ra làm hai. Trong một chảo khác, Tân Nguyệt đem cà chua gọt vỏ cắt nhỏ ra, xào chung với chút nước tương, sau đó lại đem trứng chiên ở nồi kia, trộn lại xào chung với nhau, thêm một chút muối và tiêu sao cho vừa miệng.

Khẩu vị cô rất thanh đạm, làm đồ ăn phần lớn chỉ bỏ chút muối cùng hồ tiêu, đồ ăn làm như vậy sẽ chẳng ngon chút nào, nhưng Dịch Tuyên lại thích. Chỉ cần là đồ ăn cô làm, hắn đều ăn rất ngon, trừ bỏ không thích vỏ cà chua ra, hắn trước nay đều không hề kén ăn.

Thời điểm dọn chén lên bàn, Tân Nguyệt đặc biệt lấy đĩa sứ xanh Dịch Tuyên mua về.Màu đỏ của cà chua cùng ánh vàng của trứng mịn màng được đặt trên đĩa sứ xanh, nhìn thật hấp dẫn.

Một đĩa rau xào làm rất nhanh, Tân Nguyệt tháo xuống tạp dề xuống rửa tay, đang muốn kêu Dịch Tuyên ăn cơm, cậu liền từ trong phòng bước ra.

Cậu từ trong phòng cô đi ra, Tân Nguyệt chỉ liếc nhìn cậu một cái, chưa nói cái gì.

"Rửa tay ăn cơm."

"Được." Dịch Tuyên đi vào toilet, mới vừa đóng cửa lại, điện thoại cậu liền vang lên.

Tân Nguyệt đi đến sô pha nhìn thoáng qua dãy số hiện lên, cậu không có lưu số điện thoại này, nhưng dãy số này nhìn rất quen mắt.

Một lát sau, Dịch Tuyên đi tới.

"Điện thoại em vang lên kìa." Tân Nguyệt nói, làm như không có chuyện gì mà đi đến bên cạnh bàn ăn xới cơm.

"Chị ăn trước đi." Dịch Tuyên cầm di động đi ra ban công.

Cậu ta đóng cửa ra ban công lại, thanh âm bị cản ở ngoài phòng.

Cuộc gọi này còn chưa tới một phút đã kết thúc.

Thời điểm vào nhà, Tân Nguyệt đã bắt đầu ăn cơm.

Chiếc đèn chùm trên bàn ăn tỏa ra ánh sáng ấm áp, mùi thức ăn ở trong nhà thoang thoảng, nét mặt Dịch Tuyên bất giác mềm xuống.

Cậu đi đến cạnh bàn ăn, Tân Nguyệt đã xới cho cậu một bát cơm.

Trên bàn cơm không khí yên lặng nhưng rất hài hòa, Dịch Tuyên ăn cơm, ánh mắt ôn nhu vẫn luôn không rời khỏi Tân Nguyệt.

Có cô ở đây, căn nhà này mới có độ ấm.

Cậu mới thực sự có nhà.

Bữa tối đơn giản rất nhanh liền kết thúc. Dịch Tuyên đứng dậy chuẩn bị ra cửa.

"Tôi ra ngoài một chút."

"Từ từ." Tân Nguyệt từ phòng bếp chạy ra, túi rác màu đen được siết chặt trên tay cô, đưa cho Dịch Tuyên, cô dặn dò cậu: "Về sớm chút."

Nhìn túi rác trong tay, Dịch Tuyên cười, "Vâng."

Cửa lớn khép lại, Tân Nguyệt đứng ở cạnh cửa vẫn không nhúc nhích.

Đồng hồ trên tường đã qua ba phút, Tân Nguyệt cởi tạp dề, đi ra cửa.

Trong bồn rửa phòng bếp, hai người ăn cơm xong, bát lẳng lặng nằm chung một chỗ, chồng lên nhau, một dòng nước nhỏ lướt qua.

Lạch cạch ——

Không biết bát của ai đó đột nhiên trượt xuống, rơi xuống bồn nước, tạo ra những vết nứt lên cạnh bát, bọt nước đọng trên mặt, lung lay như muốn rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc