CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Mục đích của Dịch Tuyên cũng giống Lưu Thế Quang, hắn lo lắng cô sẽ không thể xem nơi này một mình được.

Tân Nguyệt tính tình quá lãnh đạm, không ứng phó được với những người trên mình đầy rượu và không giải phóng được hooc-môn. Cho dù cô có đối phó được, Dịch Tuyên cũng không muốn để cô phải làm như vậy.

Lúc trước khi Tân Nguyệt vẫn còn là đại tiểu thư, cô đã đến hộp đêm để vui chơi và tiêu khiển. Tân Đạt không có ý để cô ấy tiếp quản công việc kinh doanh của minh, dẫu sao làm việc ở công xưởng rất khổ, nước ở sàn diễn tối lại quá sâu, Tân Đạt không muốn con gái phải chịu khổ cho nên chưa từng dạy cô những trò lươn lẹo ở trong chợ đêm này.

Nhưng Tần Thừa không như vậy, theo như lời hắn nói, mặc dù hắn chưa chính thống học về quản lí, nhưng hắn biết chơi, và cũng dám chơi. Hắn quen thuộc với vũ trường hiện nay, cũng tham gia quản lý kim cương đen, lại có miệng lưỡi trơn tru, cười đùa cợt nhả. Quan trọng hơn là, hắn là một người đàn ông.

Tân Nguyệt nghe vậy trợn to mắt, “Anh ta làm sao vậy?”

Dịch Tuyên ở bên cạnh cô, đối với cô có chút bất mãn, vẻ mặt đáng ghét.

Tần Thừa lúc này giơ tay giải thích nói: “Anh ta không sợ bị cướp đấy chứ!”

Tân Nguyệt nhìn Dịch Tuyên, Dịch Tuyên liếc mắt hắn một cái, Tần Thừa lập tức bắt đầu cợt nhả, “Hì hì, anh Tuyên đây cũng là đau lòng anh sao!”

Ngay cả Lưu Thế Quang cũng nói, “Như vậy cũng tốt, cũng đỡ cho ta ở bên ngoài phải lo lắng cho ngươi ở trong hộp đêm có xảy ra chuyện gì hay không.”

“Đúng vậy!” Tần Thừa ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Từ hôm nay, để em theo dõi việc ở dưới lầu. Chị Nguyệt, chị cứ ngồi trong phòng làm việc này xem tờ đối chiếu đi! Có chuyện gì, em sẽ lập tức báo cáo với chị! “

Nhưng Tân Nguyệt vẫn muốn tranh giành: “Nhưng mà tôi……”

“Quyết định như vây.” Giọng điệu không thể từ chối của Dịch Tuyên thực sự rất ngang ngược, trực tiếp cắt đứt cơ hội cuối cùng của cô.

Trong văn phòng mấy đại nam nhân đều nhất trí đều đồng ý, Tân Nguyệt cũng không nói gì nữa.

Lưu Thế Quang qua đây vốn dĩ là tới để giúp đỡ Tân Nguyệt, nhưng Dịch Tuyên đã giải quyết được nỗi lo lắng của anh, anh chuẩn bị rời đi rồi. Bên kia bệnh viện anh cần phải qua xem xét lại, và sau đó anh ta chuẩn bị đi ra khỏi thị trấn.

Hắn đứng dậy phủi phủi vạt áo sơmi, nói với đối Dịch Tuyên: “Cậu nhóc, cậu thân thiết với La Bưu, chăm sóc tốt cho đại tiểu thư nhà chúng tôi.”

Dịch Tuyên nhướn mí mắt, cằm hơi thu lại, coi như nhận lời phó thác của anh ấy.

Cho dù Lưu Thế Quang không nói, Dịch Tuyên cũng sẽ không để Tân Nguyệt phải chịu khổ.

Vẻ mặt lạnh nhạt của hắn cũng không làm cho Lưu Thế Quang không vui.

Lưu Thế Quang không giống Triệu Khải, anh không có ấn tượng xấu với Tân Nguyệt, ngược lại còn rất yêu thích.

Từ chuyện của Chiêm Chí Đạt có thể thấy, Dịch Tuyên tuy rằng trẻ tuổi, nhưng quyết đoán cùng thủ đoạn không hề nhẹ, sau này, hắn nhất định sẽ trở thành nhân vật lợi hại hơn Dịch Hồng Đức thời đó.

Hắn cười nhẹ, vẫy vẫy tay: “Vậy tôi đi đây. Đại tiểu thư, có chuyện gì lập tức gọi điện cho tôi.”

Tân Nguyệt gật gật đầu, đứng dậy tiễn, rồi quay sang nói với trọ lí của Thiệu Khải: “Hôm nay đến đây thôi, phần còn lại tôi sẽ nói với cậu sau.”

Trợ lý trẻ tuổi này đã đi theo Thiệu Khải rất lâu rồi, thành thạo đoán ý qua sắc mặt và lời nói, mặc dù vừa hắn mới bắt đầu giao tiếp cùng Tân Nguyệt, hiện tại Tân Nguyệt để hắn đi trước, hắn cũng không có nửa câu vô nghĩa.

“Tốt, vậy tôi về trước đây.”

“Ừm.”

Tần Thừa thay Tân Nguyệt tiễn bọn họ, tiện xem tình hình dưới lầu, bộ dạng gấp rút đó ai không biết còn tưởng hắn vội đi chơi.

Đợi bọn họ ba người đều đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người Dịch Tuyên và Tân Nguyệt

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống, Tân Nguyệt có chút không được tự nhiên.

“Cái đó, ngươi vừa rồi là nói gọi điện cho ta sao? Ta đi xem xem……”

Trên sô pha chỉ có hai người bọn họ, ánh mắt Dịch Tuyên nóng rực, Tân Nguyệt mượn cớ đi lấy điện thoại, đang muốn đứng dậy, bên hông đột nhiên vòng ra một cánh tay cường tráng

Bỗng nhiên bị hoa mắt, cô đã rơi xuống ghế sô pha, đôi mắt đen trầm của Dịch Tuyên đặt trên người cô.

Hắn xoay người dùng một chân đè lên hai đầu gối Tân Nguyệt, không cho cô di chuyển, bàn tay hắn đặt ở bên eo cô vuốt ve qua lớp quần áo.

Trong ánh mắt Dịch Tuyên có rất nhiều cảm xúc phức tạp, Tân Nguyệt nhất thời hoảng loạn khó có thể phân biệt được.

“Cả buổi trưa cô đều phớt lờ tôi, cô muốn đi cùng Triệu Khải phải không? Bây giờ cô yêu anh ta hơn tôi sao?”

Hắn trầm giọng chất vấn, rõ ràng có sự ghen tuông trong lời nói, Tân Nguyệt nghe tiếng liền bị nhiếp đi thần hồn.

“Nếu tôi cũng biến thành hắn như vậy, cô có phải sẽ toàn tâm toàn ý với tôi không?”

“Dịch Tuyên!” Tân Nguyệt hét lên ngưng hắn lại, nhíu mày nói: “Ngươi không được nói bậy.”

Nếu Dịch Tuyên cũng biến thành Thiệu Khải như vậy…… Tân Nguyệt không dám nghĩ đến điều đó, cô ấy sẽ sụp đổ mất.

Đôi mắt của Tân Nguyệt chứa đựng đầy sự tức giận, nên khi Dịch Tuyên thấy, trong lòng lại buông lỏng khi nhìn thấy đôi mắt đó.

Bởi vì quan tâm, cho nên mới tức giận.

Hắn biết.

tóc mái Dịch Tuyên trên trán lắc lư, hắn vùi đầu vào cổ Tân Nguyệt, há miệng cắn ở xương quai xanh Tân Nguyệt, cố gắng dùng lực, nhưng anh không bỏ cuộc.

Đau đớn đến tê dại, Tân Nguyệt nghe thấy hắn nói thì thầm vào tai cô chán nản: “Nhưng em là bạn gái của anh, anh không muốn em luôn nghĩ về hắn và ở bên hắn, người muốn em đau nhất chính là anh.”

Dịch Tuyên đem sự tức giận của chính mình lên trái tim Tân Nguyệt, điều này khiến trái tim Tân Nguyệt lại đau đớn và đập nhanh hơn.

Hắn vĩnh viễn sẽ luôn như thế này, biết điểm yếu Tân Nguyệt và biết làm như thế nào khiến Tân Nguyệt cảm thấy áy náy và mềm lòng.

“Tôi không có, cả buổi chiều tôi vẫn luôn ở trong tiệm.” Khi anh nói, Tân Nguyệt giơ tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng dựa lên lung của hắn, giọng điệu trở nên mềm mại, “Ngươi đừng có nói mấy lời ngốc ngếch đó nữa.”

Sự thuyết phục nhẹ nhàng của cô ấy giống như một liều thuốc an thần, người Dịch Tuyên rõ ràng dịu hẳn đi trông thấy.

Nhưng hắn vẫn cứ không để Tân Nguyệt đi.

“Nhưng cô không có trả lời điện thoại của tôi.”

“Là tôi không đúng, tôi thực xin lỗi được không?” Tân Nguyệt đẩy đẩy Dịch Tuyên ra, “Cô dậy trước đi, cô như vậy làm tôi thật là khó chịu.”

Sau khi nghe lời thuyết phục và lời xin lỗi nhẹ nhàng của Tân Nguyệt, Dịch Tuyên theo bậc thang liền xuống dưới.

Hai người ngồi dậy, cổ áo Tân Nguyệt rối tung, lộ ra xương quai xanh trắng nõn với dấu răng hồng.

Cô chỉnh lại quần áo, liếc mắt nhìn Dịch Tuyên.

Lúc này, anh vẫn làm ra vẻ mặt lạnh lùng, Tân Nguyệt nhìn vào trong mắt cô, giống như đang nhìn một đứa trẻ khó xử, cô không khỏi bật cười.

Tân Nguyệt đưa tay vò rối mái tóc của Dịch Tuyên, cười mắng hắn: “Đồ xấu xa.”

Cô hẳn không biết giọng điệu cưng chiều bất lực của mình khiến anh dễ chịu đến nhường nào.

“Tôi đói.”

Phía trước đang nói chuyện của Dịch Tuyên đột nhiên xoay chuyển, Tân Nguyệt suýt chút nữa đã trở tay không kịp, “Vậy tôi sẽ để bọn họ mang đồ ăn lên”.

Cô đang muốn đứng dậy đi gọi điện thoại, Dịch Tuyên lại không cho cô đi.

Tân Nguyệt bối rối mà nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

“Tôi chờ cô điện thoại đợi một buổi trưa.”

“được rồi, tôi biết, là tôi không tốt.”

Tân Nguyệt nói xin lỗi, Dịch Tuyên chỉ phải tự mình dạy dỗ cô.

“Cô không đúng, cho nên cô muốn ta bù đắp.”

Giọng anh cố tình hạ thấp đầy quyến rũ.

Tân Nguyệt ngơ ngác, nàng nhìn Dịch Tuyên rồi tới gần mình rồi mím môi.

Một nụ cười hiện trên môi Dịch Tuyên, “tôi no rồi.”

Nụ cười quá đỗi xinh đẹp của anh khiến tâm trí Tân Nguyệt rung động.

Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được..

Cô biểu tình hơi ngưng, Dịch Tuyên xem ở trong mắt.

Nhưng hắn còn chưa tới kịp thấy rõ đó là cái gì, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

“Bang” một thanh âm vang lên, chỉ thấy Tần Thừa bưng khay xuất hiện ở cửa, bày một cái tự cho là đẹp trai lắm

“Dangdangdang ~ anh chàng đẹp trai nhiệt tình giao bữa ăn! Thế nào rồi, có phải tôi rất quan tâm không?”

Tân Nguyệt hoảng sợ, quay đầu nhìn sang thấy có cái thứ gì bay qua Tần Thừa.

Mất công Tần Thừa tay mắt lanh lẹ mà quay người né tránh, ôm gối dừng ở hắn bên chân, trên khay đồ ăn xem như bảo vệ.

“Làm sao vậy? Đây là?” Nhìn Dịch Tuyên vẻ mặt không cao hứng, Tần Thừa gãi gãi đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bị ta dọa tới rồi?”

“Đi xuống đi và làm người phục vụ đi!”

“…… Quả nhiên là bị dọa tới rồi.”

Tân Nguyệt ngẩn ra, không dám tin tưởng quay đầu lại nhìn nhìn Dịch Tuyên, “Thật sự sợ hãi?”

Dịch Tuyên không nói lời nào, chỉ nhìn vẻ mặt bình tĩnh Tần Thừa, rất khó chịu.

Hắn quyết không nói lời nào.

Tân Nguyệt lại nghiêng đi mặt đi xem Tần Thừa, thấy hắn đầy mặt viết “Không ngờ”, nàng không khỏi che miệng cười khẽ.

Tần Thừa là người đầu tiên làm cho Dịch Tuyên sợ hãi.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nét mặt Dịch Tuyên dần tối sầm lại.

*

Thiệu Khải gặp tai nạn xe vào ngày thứ ba, cảnh sát đã sắp xếp để Tân Nguyệt gặp nghi phạm trong vụ tai nạn.

Hôm nay vốn là hẳn là Lưu Thế Quang tới, Tân Nguyệt hoài nghi không phải ngoài ý muốn, hắn liền tưởng từ thứ này xe tài xế này vào tay tra xem xét.

Tân Nguyệt biết được tin tức liền lái xe tới rồi trại tạm giam, Lưu Thế Quang đến sau nàng một bước.

Dịch Tuyên nói muốn cùng nàng cùng đi, Tân Nguyệt không có phản đối.

Cả ba gặp nhau trong phòng tiếp tân của trại tạm giam.

Đợi mười phút, người đã đến.

Lưu Thế Quang tìm được mối quan hệ, trại tạm giam đặc biệt chuẩn bị một phòng phỏng vấn riêng, sau khi bọn họ vào bằng cửa sau, bên trong chỉ có một mình người đàn ông bó bột ngồi trong đó.

Hắn cúi đầu, tiếng cửa phòng cũng vang lên khi anh ngẩng đầu lên. Ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống dưới, soi rõ người đàn ông có hốc mắt trũng sâu, gò má nhô cao, dáng vẻ gầy gò.

Tân Nguyệt nhắm mắt, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh

Rõ ràng là cùng một vụ tai nạn xe hơi, Thiệu Khải hiện tại nằm ở bệnh viện, có thể hay không tỉnh còn chưa cũng biết, nhưng người nam nhân này lại gần chỉ mất một chân.

Dịch Tuyên dựa vào cạnh cửa, hòa cùng bóng đen nơi góc tường.

Một bên Lưu Thế Quang hút hết cuối cùng một ngụm yên, bấm tay bắn ra, vừa lúc dừng ở người nọ bên chân.

Hắn cất bước tiến lên, lạnh lẽo, tức giận.

Người nọ ngẩng đầu hoảng sợ nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì?!”

Lưu Thế Quang không muốn nói nhảm chút nào, anh ta đưa tay lên định bắt tay, nhưng Tân Nguyệt đã ngăn anh ta lại.

“chú Quang!”

Lưu Thế Quang dừng lại động tác.

Tân Nguyệt lạnh lùng nói: “Chờ đã, tôi có lời hỏi hắn trước.”

Lưu Thế Quang khịt mũi lạnh lùng khi nghe những lời đó và xua tay.

Nhìn Tân Nguyệt, người đó đột nhiên khóc to lên.

Hắn mang còng tay đập vào đầu và mặt điên cuồng, hét lên: “Tôi đáng chết! Tôi đáng chết!”

Nhìn thấy hắn như vậy điên cuồng hành động, Dịch Tuyên tiến lên cùng Lưu Thế Quang cùng nhau đã bước tới để bảo vệ Tân Nguyệt.

“Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý! Các người buông tha cho tôi đi, cầu xin ngươi, các ngươi buông tha tôi đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc