CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Sau sự kiện đường ray kinh hồn ngày đó, chú Dịch liền có chuyện.

Tân Nguyệt theo thường lệ đi đến lầu trệt đưa đồ sinh hoạt cho họ, dì Giang Mỹ đang ở trong phòng thu dọn hành lý.

Tại phòng khách, Dịch gia gia ngồi ở ghế bập bênh, ánh mắt ngây ngốc nhìn quạt trần quay.

Dịch Tuyên ngồi xổm cạnh chân Dịch gia gia, hắn ôm đầu gối đem chính mình cuộn ở một góc, không hề tức giận.

Nghe thấy cửa động tĩnh, Dịch Tuyên giương mắt nhìn Tân Nguyệt, thời điểm ấy ánh mắt hắn sáng lên một chút, nhưng rất nhanh liền tối sầm lại.

Tân Nguyệt có chút sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt Dịch Tuyên.

Cô mất tự nhiên dời tầm mắt đi, Dịch Kỳ từ trong phòng ôm búp bê nhảy ra tới, "Chị Nguyệt!"

"Kỳ Kỳ." Tân Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn con bé, cười hỏi, "Ăn cơm xong chưa? Chị có mang theo bánh kem mà em thích nhất này, hiện tại có muốn ăn luôn không?"

"Muốn ạ!" Dịch Kỳ vui vẻ dùng sức gật đầu.

"Tân Nguyệt." Trong phòng dì Giang Mỹ gọi cô.

Tân Nguyệt lên tiếng, đem bánh kem đưa cho Dịch Kỳ, dặn dò con bé không được chây tay vào quần áo, sau đó đứng dậy đi vào phòng.

Chú Dịch lần này ra ngoài không phải việc nhỏ, ở nhà tù mười năm hay tám năm đều không thể trốn thoát được. Dì Giang Mỹ suy nghĩ hết thảy những biện pháp để cứu chú ra, Tân Nguyệt cũng vận dụng các mối quan hệ của ba ba mình, vẫn không thay đổi được gì.

Bên trong phòng, Tân Nguyệt muốn an ủi dì Giang Mỹ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tinh xảo không chút tiều tụy của dì, tựa hồ không cần cô an ủi.

Giang Mỹ phải đi xa, bà căn bản muốn thay Dịch gia gia tìm một viện dưỡng lão, sau đó mua vé xe đi phía Nam. Bà chỉ mang theo một mình Dịch Kỳ đi. Dịch gia gia và Dịch Tuyên đối với bà là gánh nặng, là phiền toái, bà ta sợ tránh còn không kịp.

Rút ra một phong bì từ trong rương hành lý đặt lên tay Tân Nguyệt.

"Lần trước ở bệnh viện, các bác sĩ đã nói lão gia chỉ còn sống được mấy tuần, tiền này là tiền tiết kiệm của dì, con đem đi mua cho ông ấy vài bộ áo mới. Mồ mả gì đó, chúng ta hiện tại đặt mua không nổi, con hãy tìm một nơi nào đó mà đem chôn."

"Dì Giang Mỹ......" Tân Nguyệt nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì đó, Giang Mỹ lại trực tiếp đánh gãy lời cô.

"Dì biết con muốn nói gì. Nhưng hiện tại Dịch gia ta không còn như trước kia, nhà của chúng ta với tình huống hiện tại thậm chí so với nhà con còn kém hơn." Giang Mỹ ý thức lời nói của bản thân, xin lỗi sau đó liếc nhìn Tân Nguyệt một cái, không có ý định dừng lại:

"Dì biết con là một cô gái tốt, niệm tình chú Dịch và Dịch gia trong ba năm đã giúp con nhiều như vậy. Tân Nguyệt, con cũng thấy rồi đó, chú Dịch vào tù, Dịch Kỳ lại như nhỏ như vậy, ta không thể để con bé sau này lại đi theo con đường của cha nó. Tân Nguyệt, dì cần phải sống, Kỳ Kỳ cần phải sống, chúng ta không thể cả đời sống ở nơi âm u tối tăm này được"

Tạm thời trước mắt chú Dịch không xảy ra chuyện gì, trừ bỏ dì Giang Mỹ đem theo giấy chứng minh ra, tiền tài trên mặt chưa từng bạc đãi cô.Hiện tại với cách nói trăm ngàn chỗ hở của bà ta, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Dịch Kỳ, Tân Nguyệt không biết nên phản bác thế nào hoặc cản trở ra sao.

Tân Nguyệt không có muốn nhận phong bì kia, cô tự mình đưa dì Giang Mỹ ôn hoà ra tận cửa.

Cô đứng ở ngoài cửa lớn nhìn theo thân ảnh ôn hòa của Giang Mỹ càng lúc càng xa, lại quay đầu nhìn phía những thước vuông phía sau lưng. Bên trong không ngừng vang lên câu nói của dì Giang Mỹ "Sống không qua mấy tuần" về Dịch gia gia, còn có người từ đầu đến cuối cô chưa hề nhìn thấy, đề cập tới Dịch Tuyên.

Tân Nguyệt nghĩ, cô có thể giúp Dịch gia gia tìm viện dưỡng lão, nhưng Dịch Tuyên sẽ ở đâu?

"Kẽo kẹt ~" một tiếng, cửa lớn bị người từ trong phòng đẩy ra.

Ngoài phòng là ánh mặt trời nhiệt liệt, Dịch Tuyên tựa như có chút sợ hãi với ánh mặt trời nóng rực, hắn tránh ở phía sau bóng của cửa, mặt vô biểu tình càng thêm có vẻ tái nhợt.

Hắn nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt sâu kín mang theo nghiên cứu tìm tòi cùng trào phúng, "Chị cũng muốn đi à?"

Tân Nguyệt nói: " Chị vốn dĩ liền không thuộc về nơi này."

Dịch Tuyên không nói chuyện.

Mặt trời nắng quá gắt, một bên trán Tân Nguyệt toát ra mồ hôi. Cô bỗng nhiên nhớ tới quyết định trước kia của chú Dịch khi đem Dịch Tuyên trở về, chú nói với dì Giang Mỹ rằng:

" Nó là con của tôi, tôi đương nhiên muốn đem hắn trở về, cho dù là nghèo hay giàu có đều không thể thay đổi được huyết thống máu mủ. "

Nhưng mà, hiện tại đừng nói đến huyết thống máu mủ gì cả, ngay cả sinh hoạt thôi cũng không thể tự gánh vác được, người thân duy nhất thì bị bắt giam mấy năm, hắn chỉ còn lẻ loi một mình.

"Sao lại nhìn tôi như vậy? " Dịch Tuyên biểu tình không chút phẫn nộ, ngược lại cậu còn âm u mà nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt ấy sắt bén như đao.

"Em sẽ lại tổn thương chính mình lần nữa chứ?" Có lẽ bởi vì đứng dưới ánh mặt trời hơi lâu, Tân Nguyệt cũng không có bị ánh mắt âm u của cậu dọa nạt: "Nếu chị không để em một mình, có phải em sẽ cảm thấy tốt hơn?"

Ánh sáng trước mắt biến hóa, Tân Nguyệt chỉ giật mình mơ hồ thấy được khóe môi Dịch Tuyên nhếch lên, cặp mắt tối tăm kia có phải hay không do ánh sáng chiếu vào, cô cũng không rõ.

"Đinh linh linh ~ đinh linh linh ~"

Di động vang lên.

Tân Nguyệt từ trong mộng tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là trần nhà màu xám tro quen thuộc.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lại nằm mơ.

Không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, cô thường xuyên mơ thấy Dịch Tuyên, mơ thấy thời điểm bản thân gặp cậu. Trong mộng manh theo một sắc thái u ám, ngay cả ánh mặt trời giống như bị một lớp sương mỏng mờ mờ che mất.

"Đinh linh linh ——"

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên im bặt, khiến cho thần trí đang trên mây của Tân Nguyệt phục hồi lại.

Trong phòng an tĩnh hai giây, tiếng chuông lại vang lên tới.

Tân Nguyệt nhíu mày, từ trong chăn ngồi dậy tiếp điện thoại.

"Alo?"

"Alo, cô là người giám hộ của em học sinh Dịch Tuyên phải không? Tôi là chủ nhiệm của em ấy, tôi họ Cao. Chuyện là thế này, bởi vì ngày hôm qua có mở họp phụ huynh mà cô không tới tham dự, tôi chỉ muốn hỏi xem cô có thể dành một chút thời gian để tới trường một chuyến được không?"

"Họp phụ huynh?" Tân Nguyệt mờ mịt.

Ba năm trước đây, Tân Nguyệt ở quê tìm được một viện dưỡng lão tốt đem Dịch gia gia an trí ở đấy, lại đem Dịch Tuyên mang về Z thành. Cô tìm cho cậu một trường ký túc xá, tạo điều kiện cho cậu có cơ hội được đọc sách.

Nhưng Dịch Tuyên giống như trời sinh mang theo ý chí đối nghịch. Ngày đầu tiên cô đưa cậu đến trường, ngay lập tức nhận được cuộc điện thoại của lão sư bảo cậu đánh nhau với bạn học. Khi đó cô mới vừa tiến vào đại học, chuyện của bản thân thôi đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi, mỗi tháng còn phải chạy đến trường Dịch Tuyên để trấn an lão sư thiếu chút nữa bị cậu làm cho máu chạy thẳng lên não, cô thật sự rất mỏi mệt.

Dịch Tuyên dường như nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi của cô. Mỗi khi gặp mặt ở trường học, cậu đều nhìn lão sư với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.

Tân Nguyệt hiểu được sự quan tâm của cậu, nhưng quan tâm cô không đại biểu cho việc làm lão sư tức giận. Cô kiên nhẫn nói với cậu, nếu em không muốn liên lụy đến chị, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời.

Từ cuộc nói chuyện hôm ấy Dịch Tuyên quả thật không gây rắc rối nữa, Tân Nguyệt thoải mái rất nhiều.

Hôm nay cuộc điện thoại gọi tới có phần kỳ quái.

Trong 3 năm họp phụ huynh cho Dịch Tuyên cô chưa lần nào vắng mặt, nhưng lần này cô lại không hề biết một chút gì cả.

Trong lòng cô liền có dự cảm không tốt.

Thời điểm Tân Nguyệt đuổi tới trường học thì bọn học sinh đều đang trong lớp, sân trường thực an tĩnh.

Cô không muốn đi về phía cầu thang để băng qua lớp học, như vậy Dịch Tuyên sẽ không phát hiện cô.

Hiện giờ còn đang trong giờ dạy học, giáo viên trong văn phòng không nhiều lắm.

Tân Nguyệt nhìn một vòng, không có vị lão sư quen mắt đâu, liền gõ cửa hỏi thử: "Xin lỗi vì quấy rầy, xin hỏi vị nào là Cao lão sư ạ?"

Một vị nam lão sư trẻ tuổi trẻ nghe vậy tiếng nhấc tay: "Là tôi."

Cao Phi dẫn Tân Nguyệt tới một phòng riêng để họp, anh đưa cho cô một ly nước sau đó ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu vẫn luôn dừng trên người Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt tiếp nhận ly nước, nhìn thẳng vào tầm mắt anh, cô khéo léo mà mỉm cười: "Thật ngại quá Cao lão sư, ngày hôm qua vắng mặt trong cuộc họp phụ huynh, rất xin lỗi."

"Không có việc gì đâu." Ý thức được chính mình thất lễ, Cao Phi nhanh chóng dời đi tầm mắt, xấu hổ mà thanh thanh giọng nói, "Khụ khụ, bởi vì tôi tháng trước vừa mới tiếp nhận lớp học của em Dịch Tuyên, khả năng đối với học sinh trong lớp hiểu biết còn chưa nhiều. Tôi có thể hỏi một cô một câu không, cô là gì của em ấy vậy?"

Tân Nguyệt lễ phép đáp: "Tôi là chị của em ấy."

"Vậy cha mẹ đâu?" Sau khi Cao Phi hỏi ra vấn đề này, thấy Tân Nguyệt vẫn luôn duy trì nụ cười điềm đạm, một chút cũng không muốn trả lời câu hỏi này, anh rất thức thời mà thay đổi chủ đề, "Cô đối với chuyện sinh hoạt trong lớp của em Dịch Tuyên có hiểu biết nhiều không?"

Tân Nguyệt dừng một chút, bình tĩnh nói: "Dường như không biết nhiều."

Cao Phi nhìn chăm chú vào nữ sinh xinh đẹp tầm chỉ mới học đại học, biểu tình phức tạp.

"Reng reng reng ——"

Chuông tan học vang lên, trong trường học bắt đầu náo nhiệt lên.

Cao Phi dẫn Tân Nguyệt ra khỏi phòng họp, Tân Nguyệt mặt mang nụ cười nói: "Cảm ơn lão sư Cao vì đã nói tình huống cho tôi biết. Tôi sẽ nghĩ cách."

Cao Phi sắc mặt có chút trầm trọng mà hướng phía cô gật đầu.

Ra khỏi trường học, Tân Nguyệt đi vào một quán trà sữa quen thuộc bên cạnh trường.

Cô gọi một ly trà sữa, thời điểm đang đợi trà sữa tới, cô gọi điện thoại cho Dịch Tuyên.

Điện thoại chờ máy rất lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông sắp dứt thì có người bắt máy.

"Nguyệt."

Giọng nói Dịch Tuyên dày đặc buồn ngủ, trầm thấp thật sự mới ngủ dậy.

Tân Nguyệt trong lòng xuất hiện một cổ nhiệt lưu khó hiểu, làm cô dừng trong chốc lát, "Em đang ở đâu?"

" Trường học."

" Chị ở ngay quán trà sữa gần trường em." Tân Nguyệt đi thẳng vào vấn đề: "Mau tới đây gặp chị."

Cúp điện thoại xong, vừa lúc trà sữa tới.

Tân Nguyệt cầm ly trà sữa ngồi ở một góc tiệm, ánh mắt ngưng ở đầu ống hút.

" Dịch Tuyên ở trường học đánh nhau ẩu đả với các bạn học khác, nhưng tôi nghe nói bối cảnh của em ấy rất lợi hại, các lão sư đều rất sợ em ấy. Tuần trước, Dịch Tuyên ở bên ngoài trường học cùng một đám thanh niên lêu lổng kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, đem một người trong đối phương đánh tới xương sọ làm vỡ, hiện tại còn đang nằm trong tình huống nguy kịch. Tôi tin cô cũng biết, nếu chuyện này tái phạm thêm một lần nữa, em ấy rất có thể không tốt nghiệp được. Lúc trước hiệu trưởng đã muốn mời cô tới, nhưng Dịch Tuyên nói nếu ai mời cô tới, em ấy sẽ đem cái xương sọ của hiệu trưởng đập nát. Nói đến đây có chút buồn cười, chúng tôi thân là lão sư, thế lại bị học sinh uy hiếp."

Ánh mặt trời ngoài cửa hàng không quá nóng không quá gắt, nhưng hồi tưởng lại những lời Cao Phi nói, Tân Nguyệt lại cảm thấy xung quanh xuất hiện từng đợt lạnh cả người.

Trong đầu cô bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh giấc mọng của 3 năm trước, Dịch Tuyên yên tĩnh trong bóng tối, thời điểm cận kề cái chết trên mặt hắn lại tràn đầy nụ cười bệnh trạng cuồng nhiệt như vậy.

Ba năm qua, Dịch Tuyên ở trước mặt cô biểu hiện ngoan ngoãn quá mức, thế nên cô thiếu chút nữa quên mất, sau lớp da người xinh đẹp ấy che dấu đi một linh hồn u tối cỡ nào.

" Tôi không nói gạt cô, tôi cũng phải suy nghĩ rất lâu mới dám gọi điện cho cô. Trước đó, có rất nhiều lão sư đến khuyên ngăn tôi, bọn họ đều đã từ bỏ Dịch Tuyên, chỉ hi vọng cùng em ấy không liên quan gì với nhau, miễn sao cho Dịch Tuyên nhanh chóng tốt nghiệp là xong. Nhưng tôi nghĩ, làm lão sư, tôi cần thiết phải báo cho người giám hộ biết, từ bỏ hắn cũng không phải xuất từ ý tứ của chúng tôi. Thứ cho tôi nói thẳng, Dịch Tuyên có đôi khi thật sự không giống như là một học sinh bình thường."

Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên ánh sáng trước mắt tối sầm lại, Dịch Tuyên một thân mặc đồng phục đen ngồi xuống đối diện cô.

Tân Nguyệt thu hồi suy nghĩ xa xăm, tầm mắt chuyển qua người hắn,

Diện mạo Dịch Tuyên cùng Dịch thúc thúc cũng không giống nhau lắm, ngũ quan hắn so với Dịch thúc thúc đẹp hơn nhiều, thậm chí so với mấy người mẫu ca sĩ cô thấy còn ngon trai hơn. Rõ ràng cậu có một cặp mắt đào hoa, nhưng cặp mắt kia thời điểm nheo lại thì thập phần hung ác nham hiểm, rất đáng sợ. Cậu không thường cười, không có biểu tình là biểu tình hắn am hiểu nhất.

Bất quá thân hình cậu lại cực kỳ giống với thúc thúc ôn hoà, lưng thẳng tắp, tứ chi thon dài cân xứng,bả vai rộng lớn rắn chắc. Lúc này, thân vận đồng phục đen làm cậu thoạt nhìn chẳng khác nào nam chính băng sơn từ ngôn tình bước ra, từ khi Dịch Tuyên bước vào tiệm, là cô chủ tiệm trà sữa đã hướng bên này nhìn xung quanh không dưới mười lần.

Tân Nguyệt ở trong lòng thở dài một hơi, nỗ lực cười với cậu một cái, đem ly trà sữa một ngụm chưa động trong tay đẩy về hướng hắn, "Trời lạnh, em uống giúp chị đi."

Dịch Tuyên nhìn cô, trong mắt một mảnh đen nhánh. Rõ ràng sở hữu một gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ, nhưng mặt mày lại bao phủ một lớp u tối nhàn nhạt làm cậu thoạt nhìn chẳng khác nào ác ma dưới từ địa ngục.

Cậu cầm lấy trà sữa ly hút hai hớp, sau đó buông ra, lúc mở miệng giọng nói có chút chán ghét, "Quá ngọt."

Tân Nguyệt giật mình, "Vậy đừng uống."

"Không được." Dịch Tuyên cúi người tới gần Tân Nguyệt, nở nụ cười tà ác đem Tân Nguyệt trong tầm mắt phóng đại, "Chị đưa, tôi nhất định phải uống."

*** Hết Chương 2 ***

Bình luận

Truyện đang đọc