CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Ở chỗ này lại gặp phải Tang Kỳ, Tân Nguyệt thực ngoài ý muốn.

Hắn ôn hoà cùng Dịch Tuyên đối thoại càng khiến cô ngạc nhiên hơn.

5 năm trước, bọn họ là đối tác hợp tác liên quan đến những lợi ích khổng lồ; 5 năm sau, hai người giống như biến thành quan hệ đối địch.

Cảm xúc của Dịch Tuyên sau khi Tang Kỳ rời khỏi cũng trở nên có chút kỳ quái, hắn để Tân Nguyệt về nhà trước, còn gọi Tần Thừa đưa cô về.

Tân Nguyệt trong lòng nghi hoặc, nhưng không có hỏi nhiều. Cô đưa mắt nhìn tới chỗ Chu Địch, Minh Uy đang cùng anh ấy uống rượu.

“Chị yên tâm, em sẽ không làm gì cậu ấy.”

Dịch Tuyên nói như vậy, Tân Nguyệt ngược lại càng khẩn trương.

Cô nhớ rõ hắn đối đãi với Cao Phi như thế nào.

Tân Nguyệt không nói lời nào, biểu tình của cô có chút cảnh giác, lại bị ánh mắt của Dịch Tuyên bắt gặp, hắn chỉ hơi nhíu mày.

“Em nói rồi, sự tình khiến chị khó xử, em sẽ không làm.”

Hắn nhẫn nại giải thích, Tần Thừa cũng ở một bên giúp hắn nói chuyện.

“Đúng vậy đúng vậy, chị Nguyệt, chị cứ yên tâm đi.”

Tân Nguyệt lại liếc mắt nhìn hắn một cái, rũ mắt nói nhỏ: “Hẹn gặp lại.”

Cô cúi đầu từ trước người Dịch Tuyên đi qua, Tần Thừa đi theo phía sau cô.

Hắn đối Dịch Tuyên làm cái thủ thế: “Yên tâm, tôi nhất định đưa chị ấy về nhà an toàn.”

Dịch Tuyên khẽ nhấp cằm, nhìn bọn họ rời đi, hắn mới xoay người vào trong.

Tân Nguyệt tự lái xe tới, cũng không có uống rượu, theo lý thuyết không cần người đưa về.

Nhưng Tần Thừa lại đem chìa khóa xe của cô đưa cho một nhân viên phục vụ trong quán bar, bảo hắn lái xe của cô, đi theo phía sau xe bọn họ. 

Hắn hành động như vậy là vì cái gì, Tân Nguyệt kỳ thật không khó lý giải.

Buổi tối không có xe, Tần Thừa lái xe lại rất nhanh, nửa giờ lộ trình, hắn mười lăm phút liền đến nơi.

Tân Nguyệt dọc đường đi đều không hỏi gì, nhưng thời điểm xuống xe, cô vẫn là lơ đãng hỏi: “Em ấy cùng Tang Kỳ nháo bẻ rồi sao?”

Tần Thừa cười một tiếng, “Cũng không tính là nháo bẻ, vốn dĩ không có chơi với nhau, như thế nào có thể tính là nháo bẻ?”

Cái từ nháo bẻ này kỳ thực thật trẻ con, nhưng lúc đó Dịch Tuyên bất quá mười tám, mười chín tuổi, cô cũng không thể nghĩ được từ nào khác.

Tần Thừa hiểu ý tứ của cô, nhưng năm đó hắn cũng còn nhỏ, chỉ số thông minh cùng tầm mắt lại không bằng Dịch Tuyên, lúc ấy cụ thể đã xảy ra cái gì, hắn cũng chỉ biết bề ngoài một chút thôi.

Bất quá 5 năm này, hắn cũng trưởng thành.

“ Chị Nguyệt, kỳ thật năm đó có rất nhiều sự tình, không giống như chị nghĩ.” Tân Nguyệt trở về hơn một tháng, số lần Tần Thừa cùng cô gặp mặt không quá hai ba lần, nhưng mỗi lần thấy mặt, hắn đều phải giúp đỡ Dịch Tuyên nói hai câu, thuyết khách chuyên nghiệp cũng không bằng.

“Em cùng chị nói về anh Tuyên 5 năm trước, không có câu nào là giả. Em biết trong lòng chị hiện tại còn có chuyện không cách nào chấp nhận, nhưng anh Tuyên thật sự yêu chị đến tận xương tủy, chúng ta đều nhìn ra được.

Tần Thừa nói, theo bản năng mà muốn châm điếu thuốc, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến Tân Nguyệt không thích mùi thuốc lá, tay cầm điếu thuốc xoay một cái, vỗ trên tay lái hai lần, “Khi em còn nói những lời này, giữa các người có hiểu lầm, thì đem hiểu lầm nói ra, bất luận là đối với ai đều tốt.”

Tân Nguyệt sườn mặt quạnh quẽ, cô im lặng trong chốc lát, khóe môi nở ra một nụ cười.

Cô đối với Tần Thừa nói: “Tần Thừa, cậu đã trưởng thành rồi.”

Tần Thừa sửng sốt, không hiểu tại sao có cảm giác được trưởng bối lão sư khen. Hắn cười hắc hắc, nói: “Chúng ta đều trưởng thành, chị Nguyệt vẫn giống lúc trước, đẹp chết đi được!”

Lời này của hắn có vài phần khoa trương, nhưng cũng là sự thật.

Tân Nguyệt nhàn nhạt cười nhẹ, không tính là sung sướng.

“Mặc kệ thế nào, Tần Thừa, chị đều phải cảm ơn em, 5 năm này…… Không, chính năm này, em vẫn luôn ở bên cạnh Dịch Tuyên.”

Tần Thừa nghe vậy giật mình, Tân Nguyệt nói lời này biểu tình ôn nhu, điều này có nghĩa là……

“ Chị Nguyệt……”

“Được rồi, chị về đến nhà rồi. Em trở về đi.” Nhu tình trên mặt Tân Nguyệt trong nháy mắt liền biến mất, cô xuống xe, khom lưng nói với hắn: “Nhớ rõ giúp chị đem xe dừng ở gara, chìa khóa đặt ở hộp thư, ngày mai chị đi làm còn phải dùng xe.”

Nói xong, cô vỗ vỗ cửa xe, nói nhỏ chúc ngủ ngon, xoay người bước vào cửa.

Tần Thừa nhìn bóng dáng cô mảnh khảnh, nhịn không được thở dài.

Cũng khó trách Dịch Tuyên nhiều năm như vậy đối với cô là nhớ mãi không quên. Vứt bỏ quá khứ đặc thù giữa bọn họ, chỉ nói làm một nữ nhân, Tân Nguyệt thực sự không giống với những cô gái đê tiện, chảnh chọe, mặt dịch dung. Trên người cô có khí chất lạnh lùng tự nhiên, là độc nhất vô nhị.

Dịch Tuyên từ một thiếu niên khỏe mạnh đã trưởng thành thành một nam nhân đẹp trai, mê hoặc, 5 năm này có bao nhiêu dụ hoặc, toàn bộ hắn đều làm như không thấy. Hắn lấy đôi mắt bị hỏng trở thành cái cớ tốt nhất.

Hiện tại ở thành phố Z, ai mà không biết lão tổng của tập đoàn Tinh Nguyệt là độc nhãn nam nhân. Trong đêm tối cặp mắt quỷ dị của hắn, khiến người khác bị hấp dẫn. Nhưng cái đó làm cho những nữ nhân muốn bò lên giường hắn, một nửa bị tính khí u ám của Dịch Tuyên dọa lui, nửa còn lại thì bị làn sương mù hung ác nham hiểm ở mắt trái hắn dọa lui.

Hắn không còn là Dịch Tuyên năm đó thời còn đi học nữa, cái gì cũng không cần làm, tất cả mọi người đều vây quanh hắn.

Hiện tại người ở bên cạnh hắn, đều sợ hắn.

5 năm này, hắn có bao nhiêu thành công, liền có bấy nhiêu cô độc.

Tần Thừa nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Bao nhiêu lần cậu cảm thán, may mắn cậu không phải là đồng tính luyến ái, nếu không sẽ vì đồng cảm mà yêu Dịch Tuyên.

May mắn thay, Tân Nguyệt đã trở lại.

Chân chính kéo Dịch Tuyên ra khỏi nỗi cô đơn, chỉ có cô….

Cúi đầu nhìn thấy trên điện thoại là tin nhắn của Dịch Tuyên, Tần Thừa bĩu môi, trả lời: “Đúng đúng đúng, tôi nhìn chị ấy đi lên. Yên tâm đi, không có ai theo dõi.”

Buông di động, Tần Thừa nhìn cửa sổ sáng đèn ở lầu 12, cậu khởi động xe rời đi.

Hy vọng lúc này, bọn họ có thể trở nên tốt hơn.

*

Ngày Triệu Khải trở về, Hà Sơn cũng đi theo Tân Nguyệt cùng ra sân bay.

Hắn đặc biệt làm riêng một chiếc xe thương mại bảy chỗ với ghế sau rộng rãi, nói nếu Triệu Khải ngồi không thỏa mái, có thể nằm ở phía sau.

Tân Nguyệt nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó bật cười.

Hà Sơn hỏi cô cười cái gì, cô cũng không nói, chỉ bảo trong lát nữa nhìn thấy Triệu Khải sẽ biết.

Chuyến bay của Triệu Khải cùng Tân Nguyệt giống nhau, Boston bay đến Hong Kong, lại từ Hong Kong bay đến thành phố Z.

Bất quá thời điểm hắn chuyển tuyến trễ một khoảng thời gian, chờ phi cơ hạ cánh, đã hơn nửa đêm.

Đêm khuya sân bay không có nhiều người, người tới đón cũng rất ít, đã gần hai giờ, vẻ mặt mọi người đều mệt mỏi.

Hà Sơn vươn cổ nhìn, nhưng cũng không thấy ai ra cổng, không biết còn phải đợi bao lâu.

Hắn đang chuẩn bị tìm vị trí cho Tân Nguyệt ngồi xuống, Tân Nguyệt lại đột nhiên giơ tay ra phía sau hắn.

“Triệu Khải.”

Hà Sơn quay đầu lại, quả nhiên thấy một nam nhân mặc một cái áo gió màu cà phê nhạt đang tiến lại đây.

Hắn trước tiên không nhận ra Triệu Khải, chờ anh ấy đến gần, đứng ở trước mặt, Hà Sơ mới bất tri bất giác phản ứng lại: “Khải, anh Khải?”

Triệu Khải vỗ bờ vai của hắn, ngữ khí quen thuộc làm hốc mắt Hà Sơn lập tức đỏ.

“A Sơn.”

Năm đó khi Triệu Khải xuất ngoại, anh ấy đang nằm trên giường bệnh, cả người gầy rộc đi, giống như lúc nào cũng có thể tắc thở.

Anh hiện tại tuy rằng so với trước kia cũng gầy rất nhiều, nhưng chung quy là vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, thanh âm còn giống như trước đây trầm ổn, đầy uy lực..

Hà Sơn nhất thời kích động dẫn đến nói năng lộn xộn, “ Anh Khải, thật sự là anh rồi!”

Triệu Khải nhướng mày, “Không phải là anh thật, chẳng lẽ là anh giả?”

“Không phải, em là nói, là nói……” Hà Sơn nửa ngày cũng chưa nói ra được.

Tân Nguyệt ở một bên trêu ghẹo nói: “Em ấy cho rằng anh sẽ ngồi xe lăn đi ra, không nghĩ tới anh có thể tự mình đi ra đây được. Dọa sợ em ấy rồi.”

Triệu Khải cười khẽ. Anh nhìn về phía Tân Nguyệt, giơ tay vén sợi tóc trên trán cô, ôn nhu nói: “Chờ lâu không? Đã nói không cần tới đón.”

Tân Nguyệt lắc đầu, “Không sao.”

Triệu Khải ánh mắt sâu thẳm, sự nhu tình mang một trọng lượng mà Tân Nguyệt không thể chịu được.

Cũng may anh nhanh di chuyển tầm mắt, quay đầu hỏi Hà Sơn: “A Sơn, xe ở đâu?”

“Ở bên ngoài.”

“Anh mệt rồi phải không? Vậy chúng ta……”

Tân Nguyệt cho rằng Triệu Khải đã mệt, cô đang định dẫn anh ra chỗ bãi đậu xe, Triệu Khải đột nhiên giữ cô lại.

Cô nghiêng mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

Triệu Khải không trả lời cô, mà đem hành lý đưa cho Hà Sơn, “A Sơn, em giúp anh mang hành lý lên xe trước.”

Hà Sơn phản ứng cực nhanh, hắn nhìn bọn họ ái mộ cười, tiếp nhận hành lý xoay người liền đi: “ Em ở trên xe chờ anh chị!”

Tân Nguyệt không hiểu ý tứ của Triệu Khải, cô hỏi: “Có làm rơi thứ gì sao……”

Tân Nguyệt lời còn chưa dứt, liền rơi vào một cái ôm mang theo hương vị dược liệu nhàn nhạt.

5 năm này, Triệu Khải cơ hồ đã dành hai phần ba thời gian của mình trong bệnh viện. Sau khi chuyển từ Baltimore dọn đến Boston, Tân Nguyệt nhờ người tìm một lão trung y, một mặt cho Triệu Khải ở Bệnh viện Đa khoa Massachusetts tiếp thu hóa trị liệu, một mặt cho hắn dùng trung y bổ sung.

Cái ôm của Thiệu Khải luôn ấm áp. Mấy năm nay, Tân Nguyệt đã quen với vị đắng nhàn nhạt trên người hắn, nhưng vẫn không quen với nhiệt độ trong ngực hắn.

Hắn ôm nàng thực chặt, tiếng thở dài có chút mệt mỏi dừng ở bên tai Tân Nguyệt, khiến nàng không có cách nào từ người hắn thối lui.

“Ta rất nhớ ngươi.” Thiệu Khải nói.

“Trên máy bay ta vẫn luôn khẩn trương, sợ chính mình đột nhiên phát bệnh, sợ không có cách nào trở lại bên cạnh ngươi. Cũng may, cũng may ta bây giờ đã nhìn thấy ngươi.”

Tân Nguyệt nghẹn ngào, cánh tay cứng ngắt rốt cuộc vẫn là vòng ra ôm lấy phía sau lưng Thiệu Khải.

Nàng nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu an ủi, “Ngươi trở về rồi.”

“Ừ.” Thiệu Khải siết chặt vòng tay, “Có thể nhìn thấy ngươi, ta liền an lòng.”

Rạng sáng sân bay không náo nhiệt giống như ban ngày, người đến người đi, chưa từng có người nào bởi vì có một đôi nam nữ ôm nhau mà dừng chân.

Nhưng trên lầu sân bay, lại có một đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

*

Tân Nguyệt đặt khách sạn mà cô ở trước đó cho Thiệu Khải.

Hà Sơn đưa bọn họ đến, Tân Nguyệt bảo hắn về nghỉ ngơi trước, nàng đưa Thiệu Khải về phòng.

Một hành trình mệt mỏi, Thiệu Khải bệnh nặng mới khỏi, vẻ mặt ít nhiều có vài phần kiệt quệ.

Tân Nguyệt lo lắng cho thân thể hắn, suốt chặng đường giúp hắn lên thang máy.

Đưa Thiệu Khải về đến phòng, Tân Nguyệt đang muốn giúp hắn thu dọn hành lý bên ngoài, Thiệu Khải lại đột nhiên ôm lấy nàng.

“Đêm nay ở lại đây đi.”

Tân Nguyệt giật mình, ngữ khí thoải mái mà vui đùa nói: “Thời gian này, ta về nhà, không có chợp mắt thì trời đã sáng.”

Nàng đẩy Thiệu Khải ra, “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước. Ta đi thu dọn hành lý, đêm nay sô pha bên ngoài bị ta trưng dụng.”

Tân Nguyệt ngữ khí nghịch ngợm, Thiệu Khải nhất thời không thể phản ứng lại, nàng đã chạy tới cạnh cửa,

“Tiểu nguyệt……”

Nàng dừng lại, quay đầu lại dặn dò một câu, “Không cho phép ra xâm chiếm địa bàn của ta.”

Thiệu Khải nhìn nàng ra ngoài, giúp hắn đóng cửa phòng, sau đó hắn mới cười lên tiếng.

Bộ dáng nghịch ngợm của nàng vẫn là đáng yêu như vậy.

Tân Nguyệt thu thập xong, đã gần 5 giờ.

Trong phòng, Thiệu Khải đã ngủ.

Tân Nguyệt rửa mặt, cầm chăn ra khỏi phòng, sắc trời vừa tờ mờ sáng.

Mùa hè ở thành phố Z, ban ngày đặc biệt dài.

Tân Nguyệt mệt mỏi. Nàng kéo bức rèm lên, đang muốn ngủ. Cửa lớn phòng đột nhiên bị ai đó gõ.

Bình luận

Truyện đang đọc