CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

9h sáng ở biệt thự, Chiêm Chí Đạt đang ở ngoài vườn tưới hoa thì nhận được điện thoại của Trình Đại Khánh.

"Sếp à ngài đang ở đâu? Có đám người đến phá công ty chúng ta!" Giọng điệu Trình Đại Khánh gấp gáp, Chiêm Chí Đạt nghe xong liền ném bình tưới nước trong tay:"Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói chậm lại một chút"

Như mọi ngày, Trình Đại Khánh đến công ty đi làm, vừa mới ra khỏi thang máy cậu phát hiện ra sảnh công ty đầy ắp người, cậu qua xem, tường công ty không biết bị ai hắt cho một chỗ sơn đỏ, nhìn thấy mà giật mình.

Bên trong cửa kính, công ty giống như có một cơn bão vừa càn quét, khung cảnh ngổn ngang, em gái lễ tân vừa khóc vừa dọn dẹp mặt bàn.

Trình Đại Khánh đi vào hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì. Em gái buổi sáng bị dọa sợ, lúc này nhìn thấy quản lý, nước mắt rơi như mưa.

"Giám đốc Trình, cuối cùng anh cũng đến rồi! Sáng nay có một đám người không biết là ai, em vừa mới mở cửa thì đã xông vào làm loạn, trước khi đi còn hắt 1 thùng sơn. Những nhân viên khác lúc đấy đều lảng đi chỗ khác. Mà bọn chúng nói, nếu như sếp không trả tiền, ngày mai bọn chúng lại tới. Giám đốc Trình, anh nói xem bây giờ phải làm sao?"

Em gái nói rằng hay là báo cảnh sát, Trình Đại Khánh liền ngăn lại.

Anh bảo nàng thông báo tới tất cả nhân viên hôm nay nghỉ một ngày, sau đó đưa cho cô 2000 tệ, nói là tiền an ủi để cô phát hết cho những nhân viên trong công ty, những chuyện này ở trước mặt các cổ đông khác nửa chữ cũng không được nói.

Em gái cầm tiền ở quầy thu ngân, lau nước mắt.

Đợi đến lúc công ty không còn ai, Trình Đại Khánh tranh thủ gọi cho Chiêm Chí Đạt.

"Sếp, bọn chúng nói là đến đòi tiền. Có phải là người của ngân hàng ngầm(1) không?"

(1)地下钱庄 - underground bank: Ngân hàng ngầm là một loại tổ chức tài chính bất hợp pháp. Ngân hàng ngầm nằm ngoài hệ thống giám sát tài chính. Họ sử dụng hoặc một phần sử dụng mạng lưới thanh toán quỹ của các tổ chức tài chính để tham gia bất hợp pháp vào các dịch vụ tài chính như lưu trữ và cho vay quỹ. Số và quỹ của các ngân hàng ngầm ở Trung Quốc Thông lượng rất khó để đếm chính xác. (theo baidu)

"Làm sao tôi biết được" Chiêm Chí Đạt nghiêm nghị nói tiếp: "Công ty như thế nào, cậu mau chóng cho người dọn dẹp đi"

"Tôi đã gọi nhân viên tạp vụ đến dọn dẹp, nhưng phía bên kia anh còn phải xem xem" Trình Đại Khánh nói "nếu thực sự ngày nào bọn chúng cũng đến, tôi e rằng không giấu được với các cổ đông đâu"

Trình Đại Khánh nói rất cẩn thận, sắc mặt Chiêm Chí Đạt xám lại.

"Tôi biết rồi, cậu ổn định công ty trước đi. Còn lại tối sẽ nghĩ cách"

Cúp máy của Trình Đại Khánh, Chiêm Chí Đạt mở danh bạ ra, ngón tay do dự dừng lại trước 1 cái tên.

Do dự một hồi, cuối cùng cũng ấn gọi.

Vứt bỏ cái thái độ vênh váo hung hăng khi nói chuyện với Trình Đại Khánh, Chiêm Chí Đạt lúc này niềm nở nịnh nọt.

"Anh Uy, em là Chiêm Chí Đạt. Chuyện là như này, tối nay em muốn mời anh ăn một bữa cơm, anh xem xem có được không? À, được được ạ, vậy tối nay gặp ở câu lạc bộ Tiêu Vân"

Minh Uy là người của ngân hàng ngầm, Chiêm Chí Đạt tìm hắn mượn tiền. Từ lúc Chiêm Chí Đạt thành lập công ty tới nay, tình trạng kinh doanh thực tế không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Trước đó, Tân Nguyệt bắt gã nộp ra một phần tiền cùng với khách hàng còn hợp đồng(2), phần vốn còn lại cũng không nhiều, hai tháng này hắn suốt ruột muốn đưa công ty nhanh chóng quay trở về quỹ đạo, những phí quan hệ xã hội đều không phải là con số nhỏ.

(2) 承建 undertaking: đảm nhận - hợp đồng xây dựng một công trình nào đó (theo baidu)

Những cổ đông vốn là đi theo hắn khi những hợp đồng giảm xuống tới khi tận mắt thấy năng lực của hắn không như những gì đã nói, một người đã rút vốn, còn lại hai người đang lung lay.

Vì ổn định 2 cổ đông kia, Chiêm Chí Đạt suy nghĩ rất lâu, gã quyết định mua lại một vài nhà máy thiết bị.

Lần khác, người của tập đoàn B đến nói chuyện gợi ý cho gã chuyện hợp tác, vì các cửa hàng ngoại tuyến không thể cạnh tranh hợp đồng, lúc trước sao gã không học một ít của Tân Đạt, nhà máy thiết bị cũng có thể kiếm ra tiền.

Từ lúc Chiêm Chí Đạt rút khỏi hợp đồng, điều gã hối hận nhất là không thể đem hợp đồng nhà máy đi.

Không phải là gã không nghĩ tới, mà lúc Dịch Hồng Đức thu mua những hãng này là để cho luật sư soạn hợp đồng, chờ Tân Nguyệt đủ 18 tuổi, quyền sở hữu những nhà máy kia tự động chuyển cho cô.

Chuyện này Dịch Hồng Đức vốn giấu không cho ai biết, Chiêm Chí Đạt có suy nghĩ muốn lấy nhà máy sau đó mới tra ra được chuyện này.

Điều đó giải thích cho chuyện vì sao ngày đó người của tập đoàn B kia không chỉ hẹn gã mà còn hẹn cả Tân Nguyệt.

Nhà máy đều đứng tên Tân Nguyệt, mà cô lại đứng về phía tên tạp chủng kia, tìm cô mua lại nhà máy chắc chắn là không được. Chiêm Chí Đạt chỉ có thể thu mua lại cái xưởng nhỏ khác, mà chuyện thu mua này, thứ cần đến là tiền vốn.

Tiền mặt của Chiêm Chí Đạt không nhiều, công ty của gã lại mới thành lập, ngân hàng không đồng ý cho gã ngay lập tức vay một số tiền lớn như thế, không còn cách nào khác, đành phải tìm đến ngân hàng ngầm.

Tiền vốn với lãi cùng lúc đặt lên vai Chiêm Chí Đạt, áp lực tăng lên gấp bội.

Cùng lắm tháng này kéo dài ngày trả nợ, thế mà bọn chúng đã tìm tới công ty.

Cúp máy, Chiêm Chí Đạt cúi mặt hét lên một tiếng.

Nếu không phải là không còn cách nào khác thì gã cũng không tìm đến đám lưu manh này.

Chạng vạng tối, Chiêm Chí Đạt chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc Chiêm Thanh Nhuế từ trên lầu đi xuống.

"Mày lại muốn đi đâu?"

Bây giờ nhìn thấy Chiêm Thanh Nhuế, Chiêm Chí Đạt lại cảm thấy tức giận. Trước kia đúng là gã quá chiều cô, khiến cô coi trời bằng vung. Hiện tại gã đang gặp khó khăn, cô không biết giúp gì lại còn dùng hết tiền. Nghỉ hơn hai tháng, cô đã quẹt hết của gã 5 cái thẻ.

Hôm nay Chiêm Thanh Nhuế có hẹn, cô ta ăn mặc cẩn thận, từ trên xuống dưới, đến túi xách tất cả cộng lại có giá đến 6 chữ số.

"Ra ngoài" Cô ta sửa lại áo váy, hời hợt trả lời Chiêm Chí Đạt hai chữ, từ dưới lầu đi thẳng ra cửa.

Chiêm Chí Đạt bị thái độ này của cô làm cho phát bực, gã tức giận nghiến răng nói:"Đợi tao khóa thẻ của mày lại, lúc đấy mày sẽ biết thế nào là lễ độ!"

Câu lạc bộ Tiêu Vân.

Chiêm Chí Đạt đã đặt phòng từ trước, Trình Đại Khánh đi cùng hắn.

Hẹn lúc 8h, hai người ngồi đợi đến tận 9 rưỡi.

Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh.

Sắc mặt Chiêm Chí Đạt ngày càng khó coi, Trình Đại Khánh ngồi bên cạnh cũng sốt ruột.

Gã đã gọi 3 cuộc điện thoại, đối phương đều nói là đang đến. Nhưng cái đang đến này làm cho bọn gã ngồi đợi ròng rã hơn 1 tiếng.

Lại qua nửa tiếng sau, sắc mặt Chiêm Chí Đạt đã tối tới cực điểm.

Trình Đại Khánh rót cho gã một chén nước, nói "Sếp, anh uống chén nước trước đi..." Lời còn chưa nói hết, Chiêm Chí Đạt đột nhiên đứng dậy, nắm lấy khăn trải bản, Trình Đại Khánh lo lắng gã kích động lật tung cả bàn.

Anh đứng lên cùng Chiêm Chí Đạt, chậm rãi khuyên "Sếp à, anh..."

Anh vừa mở miệng, cửa phòng đột nhiên mở ra.

"Ông chủ Chiêm, đợi lâu rồi!"

Minh Uy không bước vào, giọng điều lưu manh vang tới.

Trình Đại Khánh nghe tiếng thì mắt sáng lên, "Sếp, bọn họ tới rồi!"

Chiêm Chí Đạt liếc nhìn ra cửa, Trình Đại Khánh vội vàng ra nghênh đón.

Minh Uy lúc này mới bước vào.

Hắn ta mặc áo màu đen cùng quần bãi biển, chân mang đôi dép lào bước đi, "lạch cạch, lạch cạch"

"Ôi chao, ông chủ Chiêm đang chuẩn bị yến tiệc sao". Hắn ngậm lấy điếu thuốc, sau lưng còn có mấy người mặc đồ tây đen.

Nhìn thấy sắc mặt Chiêm Chí Đạt nặng nề, Minh Uy kẹp thuốc lá trong tay, cười đùa tí tửng nói:" Xin lỗi, công ty có chuyện nên tới muộn, ông chủ Chiêm đừng giận"

Minh Uy mở ngân hàng ngầm, thế lực sau lưng không nhỏ, hôm nay lại mang theo người đến, Chiêm Chí Đạt nghĩ một lát, ngoài nóng trong lạnh cười cười:"Sao lại thế được"

Minh Uy nhìn vẻ mặt gã, cười hừ một tiếng, tiếp tục hút thuốc.

Lúc này Trình Đại Khánh nói:"Anh Uy bận việc, chắc là chưa ăn cơm rồi? Ngồi xuống đây, sếp tôi đặc biệt chuẩn bị bàn này cho anh"

Anh quơ lấy hai ly rượu bên cạnh Minh Uy, rượu đỏ rượu trắng đổ đầy các chén, cười nịnh nói:"Anh Uy, sếp không biết anh thích uống rượu gì, cả trắng cả đỏ đều chuẩn bị"

Minh Uy cầm chai rượu trên bàn lên nhìn, lông mày nhíu lại: "Ôi, Lafite (3) nha. Ông chủ Chiêm hoàn cảnh không tệ nha, uống rượu ngon như vậy. "

(3)Château Lafite Rothschild là một trong 5 ngôi sao sáng nhất của rượu vang Pháp vùng Medoc theo xếp hạng 1855. Hãng luôn sản xuất những chai rượu vang đỏ đắt nhất thế giới

"Đây không phải là vì chiêu đãi anh Uy sao" Trình Đại Khánh nghe vậy cầm ly rượu vang đưa tới, khúm núm "Anh Uy, anh uống thử đi"

Minh Uy không nhúc nhích, người đằng sau hắn tiến lên một bước, chặn Trình Đại Khánh đưa rượu.

"Anh Uy, đây là?" Trình Đại Khánh khó hiểu hỏi.

Minh Uy bĩu môi, không để ý tới Trình Đại Khánh. Hắn ta nhìn sang Chiêm Chí Đạt, ngữ khí lạnh xuống:"Ông chủ Chiêm, ông có tiền mời tôi uống rượu này, vậy mà sao trả tiền tôi lại cứ không có thế?"

Hỏi đến vấn đề này, khí thế Chiêm Chí Đạt liền không còn.

Trình Đại Khánh thấy thế, liền giải thích "Anh Uy, anh nghe tôi nói, đây chuyện là như này... y ây, các người làm gì vậy?"

Minh Uy không kiên nhẫn nhíu mày, "Tao cùng ông chủ mày nói chuyện, mày chen vào làm gì? Cút sang một bên cho tao!"

Hắn vừa nói xong, Trình Đại Khánh lập tức bị 1 người áo đen đưa đến một chỗ khác bên trong.

Trình Đại Khánh kinh hoàng và giãy dụa khiến cầu không khí trong phòng trở nên khẩn trương.

"Ý cậu là gì?" Chiêm Chí Đạt nhíu mày hỏi.

"Hỏi tôi?" Minh Uy đi tới kéo cái ghế bên cạnh Chiêm Chí Đạt, tựa lưng ngồi xuống "Tôi hỏi này ông chủ Chiêm, ông mãi không trả tiền lại là có ý gì?"

Bọn hắn người đông thế mạnh, trong lòng Chiêm Chí Đạt có một vạn cái bất mãn cũng phải đè xuống giải thích, "Tôi không phải là không trả, chỉ là tiền bạc bây giờ có thiếu chút... Mấy người biết công ty tôi ở đâu rồi, tôi trốn không thoát, sao không thư thư cho tôi thêm mấy ngày? Hôm nay còn đến làm loạn trong công ty, cậu không thấy làm thế rất khó coi sao?"

"Tôi cũng không muốn làm thế đâu!" Minh Uy tỏ ra khổ não, tiện tay ném tàn thuốc của Chiêm Chí Đạt vào chén "Nếu như ông trả nợ đúng hạn thì chuyện này cũng không xảy ra mà. Nhưng cứ một mực không trả thì tôi cũng không thể tha cho ông đâu."

"Tôi không có một mực không trả!" Chiêm Chí Đạt trợn mắt, thanh âm không tự chủ tăng lên "Chỉ mới mấy ngày thôi mà, các người không thể chờ sao, nếu cứ phá hỏng công ty, tôi lấy gì mà trả các người?!"

Chiêm Chí Đạt bị ép tới nóng mặt, Minh Uy khoát khoát tay "Bình tĩnh, bình tĩnh"

"Ông chủ Chiêm, tôi nói thẳng cho ông biết. Tôi cũng chỉ là làm công thôi" Minh Uy nói, lại lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Chiêm Chí Đạt, hắn không muốn, Minh Uy tự mình ngậm.

"Tôi không muốn ép ông, ép ông chết chẳng có lợi gì cho tôi cả. Nhưng mà tôi còn có ông chủ của tôi, ông ấy bảo tôi làm cái gì, tôi phải làm theo như vậy. Tôi thật sự cũng rất khó khăn."

"Là ông chủ mấy người bảo đến phá công ty tôi?" Chiêm Chí Đạt nghe được câu này lập lức nhíu mày hỏi "Ông chủ mấy người là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc