CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Mấy cơn đau đầu của Tân Nguyệt luôn tới không báo trước, lại còn sai thời điểm.

Cô rõ là rất mệt, nhưng cứ một lúc là đau đớn nổi dậy như kim đâm, quấy cô không thể yên giấc.

Nằm trằn trọc từ nửa đêm đến khi từ khe hở tấm màn truyền tới ánh sáng mù mờ, Tân Nguyệt mới giật mình nhận ra trời sắp sáng rồi.

Cô dứt khoát ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhắm mắt đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Lúc này, tiếng cửa chính vọng vào.

Âm thanh mở khóa vang khẽ.

Dịch Tuyên về rồi.

Tân Nguyệt không xuống giường, cô vẫn nhắm mắt như cũ, tĩnh tâm nghe tiếng động bên ngoài.

Vào cửa, đổi giày, đóng cửa.

Tiếng bước chân chuyển hướng về phía phòng tắm. Tiếng nước từ bồn rửa xuyên qua hai lớp cửa loáng thoáng chui vào.

Hắn biết trước giờ cô ngủ không sâu nên mỗi lần cô ngủ hắn đều vô cùng cẩn thận, sợ làm ồn khiến cô giật mình.

Dịch Tuyên thật ra là một người rất chu đáo.

Mãi khi cơn đau đầu qua đi, Tân Nguyệt xốc chăn xuống giường.

Hai cửa phòng mở cùng một lúc.

Dịch Tuyên giật mình đứng cạnh cửa. Tân Nguyệt nhìn hắn, trong mắt hiện ý cười nhạt, "Em về rồi."

Có lẽ do hay thức đêm nên dù một đêm thức trắng nhưng nhìn cô không quá tệ, chỉ có mí mắt hơi sưng, hốc mắt càng hãm sâu hơn, chỉ là chút đó càng làm cô yêu kiều, quyến rũ hơn.

"Ừm." Âm thanh bật ra từ cổ họng Dịch Tuyên.

Bọn họ đều là loài sống về đêm, thức đêm cũng không hao tổn vẻ đẹp của Dịch Tuyên. Ánh sáng mông lung buổi sớm đậu trên người hắn, như mộng như ảo.

"Chị còn tưởng em sẽ đi học luôn." Tân Nguyệt đi lên, dáng vẻ quan tâm hỏi: "Mới 5 giờ sáng, em có muốn ngủ chút không?"

"Không cần đâu." Dịch Tuyên đóng cửa phòng tắm, quay mặt đi đến phòng bếp: "Em uống nước."

Hắn bước đi mà hai mắt dõi theo cô.

Mắt Tân Nguyệt khựng lại.

Cô không đi theo. Dịch Tuyên hạ mắt che đi sương mù bên trong.

Mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt có gas, lúc trở ra Tân Nguyệt vẫn đứng tại chỗ.

Dịch Tuyên nhìn cô, bất ngờ một chốc, sau đó bật nắp lon, ngửa đầu uống.

"Dịch Tuyên."

Tân Nguyệt thầm kêu hắn.

"Hử?" Hắn đáp.

"Em sao vậy?"

Tân Nguyệt đi đến trước mặt hắn, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Dịch Tuyên.

Đôi mắt cô quá trong suốt, cảm xúc của Dịch Tuyên gần như không có chỗ trốn.

Hắn nhíu mày.

"Có chuyện gì sao?" Tân Nguyệt lại hỏi.

Dịch Tuyên siết chặt lon nước ngọt trong tay kêu răng rắc. Sương mù dần ngưng lại trong mắt hắn.

Thấy biểu cảm hắn âm trầm, Tân Nguyệt vẫn không sợ. Cô vươn tay, dịu dàng đặt lên tay Dịch Tuyên.

Hơi lạnh từ tay cô truyền vào cơ thể Dịch Tuyên, con ngươi hắn tối sầm.

"Boong ——"

Lon nước bị ném xuống đât. Mùi hương nhàn nhạt trên người cô phiêu tán trong lòng hắn.

Dịch Tuyên mạnh bạo ôm eo Tân Nguyệt, làm như vẫn chưa đủ, tay hắn siết chặt lại.

Tân Nguyệt đau đớn, thắt lưng như sắp gãy, nhưng mày cô vẫn mảy may không nhíu lại tí nào.

"Dịch Tuyên?"

"Tối qua chị đi đâu?"

Tân Nguyệt ngẩn ra, "Chị đi D&M, sao vậy?"

"Em gặp Thiệu Khải." Câu nói trần thuật thẳng thừng. Tân Nguyệt không hề thấy biểu cảm tàn nhẫn của hắn khi nói câu này, "Hai người đã làm gì?"

"Bọn chị nói chuyện thôi. Dịch Tuyên, rốt cuộc em bị làm sao vậy?"

"Trên quần áo của chị có mùi khói thuốc. Anh ta đã ôm chị, phải không?"

Tân Nguyệt nghe xong, đồng tử co lại.

Tối qua cô mệt quá, lúc tắm xong thay quần áo cô tiện tay vứt đồ cũ vào bồn rửa tay, không ngờ Dịch Tuyên về sớm vậy nên cô chưa kịp giặt.

"Hôm qua anh Quang cũng ở đó, chắc là lúc ảnh hút thuốc đã ám mùi lên đồ chị." Tân Nguyệt giải thích.

Thiệu Khải biết cô kỵ mùi thuốc lá nên lâu lắm rồi anh không hút thuốc. Nhưng cô không thể nói chuyện này cho Dịch Tuyên.

Cô cố ý xem nhẹ Thiệu Khải, làm sao Dịch Tuyên không nhận ra? Cũng chính vì thế, mắt hắn càng nặng nề vài phần.

"Anh ta ôm chị, phải không?" Hắn hỏi lại.

Hình ảnh đôi nam nữ dưới ngọn đèn đường cứ lởn vởn trong tâm trí hắn suốt đêm. Hắn không biết mình muốn đáp án thế nào, hắn chỉ muốn đem Tân Nguyệt hòa cùng máu thịt mình để cô mãi mãi không bị kẻ nào vấy bẩn.

Chỉ cần nghĩ đến việc mùi hương của cô từng lưu lại trong lòng kẻ khác là máu trong người hắn sôi trào muốn xé xác kẻ đó đi.

Hắn nhịn cả đêm, cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Mùi vị trên váy trong phòng tắm làm hình ảnh trong đầu hắn đẹp đến chói mắt.

Thiệu Khải, hình như hắn giữ gã hơi lâu thì phải.

"Dịch Tuyên..."

Hắn im lặng làm Tân Nguyệt sợ hãi, nhưng cô vừa gọi tên, đôi môi đã bị lấp kín.

Cánh môi cô hơi nức nẻ. Môi hai người quấn lấy nhau, cảm xúc thô ráp cọ vào đau đớn.

Lạnh lẽo, tuyệt tình.

"Ưm!"

Dịch Tuyên đột ngột xâm lược làm cô thấy hoảng loạn. Tân Nguyệt muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay bên hông như gông xiềng, mặc kệ cô giãy dụa thế nào cũng không xê xích.

Ánh mặt trời bên ngoài bừng sáng, tia sáng qua ban công dừng trên mặt Dịch Tuyên, Tân Nguyệt thấy mắt hắn bao phủ sương mù dày đặc.

Lòng cô chùng xuống.

*

Với Dịch Tuyên, đại học chẳng qua là nơi ăn chơi thay thế cho cấp ba thôi, điểm khác biệt duy nhất là đại học Z có bể bơi, hắn rất thích đến đó.

Bên ngoài trời đầy mây, nhưng bể bơi sáng như ban ngày, mùi nước khử trùng bốc lên đầy phòng.

Tân Nguyệt đi vào từ lối cho người xem, Dịch Tuyên đang nằm trên đầu khán đài. Tân Nguyệt vừa vào, chưa thấy hắn đâu thì hắn đã nghe tiếng bước chân của cô.

"Nguyệt."

Tân Nguyệt quay đầu nhìn lên phía trước, hắn đang đứng dậy.

Hai tay Dịch Tuyên chống lên ghế trống bên cạnh, chân dài tùy tiện đạp lên lưng ghế phía trước, trông thảnh thơi thoải mái như đang ở nhà.

Khuôn mặt hắn đẹp vô ngần, lúc nào nhìn cũng sững sờ.

Giống như Tân Nguyệt lúc này, cô đờ người ra.

Hắn vẫy tay ý kêu cô lên.

Cô bất động.

Hắn liền đứng dậy đi xuống chỗ cô.

Tân Nguyệt nhìn người đứng trước mặt, khóe môi khẽ cong, ánh mắt đuôi mày đầy đắm say, đến nỗi ngừng cả hô hấp.

Quả nhiên giây sau cô được hắn ôm vào lòng.

Hắn làm nũng thầm thì: "Em nhớ chị là chị tới liền."

Tân Nguyệt hơi hoảng hốt.

Tựa như sương mù trong mắt hắn ngày đó chỉ là ảo giác của cô.

Nhưng cô biết, cái cô thấy mới là thật.

Tân Nguyệt kéo về suy nghĩ, đẩy cánh tay Dịch Tuyên ra, dịu dàng hỏi: "Tần Thừa nói tối nay sẽ tới "tổ ấm mới" của chúng ta mở tiệc, em biết có chuyện gì không?"

"Biết." Dịch Tuyên cười, bộ dạng thần thần bí bí.

"?"

Hắn dắt Tân Nguyệt đi ra ngoài, "Đi với em."

Dịch Tuyên lái xe chở cô đến một khu nhà mới xây cách trường chưa đầy 2 km.

Tầng 32 là một mặt bằng phẳng rộng hai trăm mét vuông, bên trong trang trí theo tông lạnh, đồ nội thất cao cấp đầy đủ.

"Đây là đâu?"

Tân Nguyệt ngơ ngác.

Dịch Tuyên nắm tay cô, đặt chìa khóa vào đó. Trên mặt đầy ý cười.

Tân Nguyệt nhìn chìa khóa trong tay lại nhìn Dịch Tuyên: "Là sao?"

Hắn ôm cô, trán cọ vào mặt cô nói: "Quà sinh nhật đó. Thích không?"

Sinh nhật.

Vì chuyện của Tân Đạt, đã lâu lắm rồi cô không ăn sinh nhật.

Nếu Dịch Tuyên không nói, cô cũng sắp quên mai là sinh nhật mình.

Chìa khóa trong tay lạnh lẽo, Tân Nguyệt không có ý vui mừng.

"Em lấy tiền đâu ra?"

Giá nhà ở thành phố Z luôn đứng đầu cả nước. Nhà ở ngoại ô thôi là đã ba mươi ngàn, nhà trong trung tâm thành phố càng đắt kinh thiên động địa. Đại học Z xem như gần trung tâm thành phố, một căn nhà ở đây ít nhất tám trăm ngàn.

Chất giọng cô lạnh lùng, như đang chất vấn.

Dịch Tuyên ngược lại không thèm để ý.

Hắn nhún vai, xoay người đến phòng bếp lấy bình nước trong tủ lạnh.

"Kim cương đen đã có tiền lời rồi." Hắn nói trong khi tựa vào chiếc bàn ăn dài.

Tân Nguyệt nhìn hắn, không nói tiếng nào.

Dịch Tuyên thấy cô vậy, nhấn mạnh thêm: "Là thật mà."

Hắn đặt ly nước xuống bàn, đi đến định ôm cô, nhưng Tân Nguyệt né tránh.

Dịch Tuyên liền nắm lấy cổ tay cô, ấn cô vào ngực hôn.

Nếm được vị ngon ngọt, sắc mặt hắn mới tốt lên chút.

Hắn cọ cọ môi Tân Nguyệt, dùng giọng trầm gợi cảm làm nũng: "Lát nữa anh kêu La Bưu đem báo cáo đến cho em, chịu không?"

Thái độ hắn mềm mỏng, Tân Nguyệt cũng không thể cứng rắn. Cô vung tay chống lên ngực hắn, không chừa cơ hội cho hắn lại gần nữa, "Kêu ảnh tới liền đi. Với lại, em không cần quà này đâu, anh cất đi."

"Không được." Dịch Tuyên cúi đầu muốn quấn quýt với cô lần nữa, nhưng bị cô ngăn cản. Hắn không vui cụp mắt bắt lấy tay cô, nắm lấy đầu ngón tay cô cắn một cái, "Đồ anh đưa không thể lấy lại."

"..." Tân Nguyệt bị hắn cắn mà tê dại, cô rút tay về, giọng nói bất giác mềm đi hai phần, "Dịch Tuyên..."

Biết cô lại muốn nói gì, Dịch Tuyên không cho cô cơ hội mở miệng.

Nhân lúc cô không phòng bị, Dịch Tuyên cúi đầu trộm hương thành công, rồi buông ra đi về phía cửa sổ sát đất.

"Anh đi gọi cho La Bưu."

"..." Tân Nguyệt nhìn hình bóng hắn, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác vô lực.

Từ khi bắt đầu đến giờ, càng ngày cô càng hết cách với hắn.

Chợt chuông cửa vang lên.

Là đám Tần Thừa.

Tân Nguyệt tự hỏi không biết Tần Thừa có gắn GPS trên người Dịch Tuyên không nữa. Bọn họ mới vào nhà chưa được năm phút mà Tần Thừa đã tới nhấn chuông rồi.

Mở cửa, Tân Thừa hỉ hả chào Tân Nguyệt, giơ bình rượu lên khoe với cô, "Chị Nguyệt, tụi em tới mừng sinh nhật chị nè!"

Tân Nguyệt miễn cưỡng cười, để bọn họ vào nhà.

Dường như Tần Thừa rất quen thuộc căn nhà này, vừa vào cửa đã đi băng băng vào bếp. Lê Thiên Hạo đứng đằng sau, xách đồ đạt lỉnh khỉnh. Tân Nguyệt đưa tay định giúp, cậu ta lập tức rút ra.

"Chị Nguyệt, hôm nay là sinh nhật chị mà, chị không được làm gì hết!"

Tân Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn xách một đống đồ hỏi: "Nhiều thế?"

Lê Thiên Hạo hưng phấn đáp: "Thì nhiều người mà!"

"Nhiều người?"

Đang nói, Dịch Tuyên đi tới.

"Tới rồi à?" Dịch Tuyên đóng cửa giúp, sau đó hất cằm với Lê Thiên Hạo, "Hai cậu làm trước đi, chút tôi tới sau."

"Ố-khây!"

Lê Thiên Hạo mừng rỡ xách đồ vào bếp, để lại Tân Nguyệt và Dịch Tuyên đứng ở cửa.

Cô hỏi: "Thiên Hạo nói nhiều người là sao?"

Dịch Tuyên nắm bả vai cô, cười: "Mở tiệc cho em mà."

Dứt lời, hắn đẩy cô đi vào phòng, "Đứng đây chi nữa, anh dắt em tới phòng ngủ."

"Dịch Tuyên..."

"Em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh gọi em." Dịch Tuyên đẩy mạnh cô vào phòng, chớp chớp mắt nhìn cô rồi ra ngoài.

Đứng trong căn phòng hoa lệ xa hoa, nhìn cửa phòng đóng chặt, không hiểu sao, trong lòng Tân Nguyệt nổi lên bất an.

Dường như, cô không còn nhìn thấu suy nghĩ Dịch Tuyên nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc