CỐ CHẤP KHÔNG MUỐN RỜI XA

Dường như Triệu Khải đã nhận ra đầu dây bên kia không phải là Tân Nguyệt. Anh đạp mạnh vào chân phanh, lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra tiếng phanh xe chói tai.

Nét mặt Triệu Khải đanh lại. Tiếng cười như có như không của Dịch Tuyên vang đến, giống như tiếng cười nhạo của ma quỷ.

"Triệu Khải mày đúng là con chó trung thành."

"Hiện giờ tao muốn giữ mày cũng không thể giữ được nữa rồi."

Chân mày Triệu Khải nhíu chặt lại: "Mày muốn gì?"

Lúc này tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, Dịch Tuyên cúp điện thoại.

Hắn đem di động của Tân Nguyệt trả lại chỗ cũ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hai phút sau, Tân Nguyệt từ phòng tắm bước ra, Dịch Tuyên vẫn duy trì tư thế xem ti vi như trước đó.

Thấy cô ra tới nơi, giọng hắn trầm thấp đầy oán giận: "Chị thật là lề mề."

Mái tóc ướt của Tân Nguyệt rối tung, giơ máy sấy nói: "Phích cắm ở nhà tắm hỏng rồi, mượn phòng của em dùng một lát nhé."

"Không được." Dịch Tuyên buột miệng thốt ra, hắn híp mắt cười, vỗ vỗ vào vị trí sô pha còn trống bên người: "Lại đây, em giúp chị lau tóc."

Tân Nguyệt rất nhiều tóc, mái tóc ướt lại càng thêm đen bóng, mềm mại lướt qua cánh tay Dịch Tuyên, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Tân Nguyệt ngồi quay lưng lại với hắn, cô không thấy sắc mặt của hắn lúc này, chỉ là đột nhiên có chút ngại ngùng.

Hắn dùng khăn tắm nhẹ nhàng chà sát mái tóc, lau khô nước. Lòng bàn tay lướt qua da đầu cô dịu dàng, tê tê ngứa ngứa, năm ngón đan vào tóc cô, tóc của cô quấn quanh trên tay hắn...

Hành động dịu dàng như vậy, dường như còn thân mật hơn nhiều so với việc hôn môi.

Trong phòng khách im ắng mập mờ khiến cho Tân Nguyệt có phần mất tự nhiên.

"Để chị tự lau khô phần còn lại đi, như vậy......" Tân Nguyệt đang muốn tìm cớ đứng dậy rời đi, trên vai bỗng nhiên trùng xuống. Hơi thở của Dịch Tuyên quấn quýt bên tai cô, đột nhiên cô không thể thốt nên lời.

Dịch Tuyên vùi đầu ở cổ cô, tham lam mà hít thật sâu, không thể kiềm chế mà nhẹ nhàng hôn: "Chị thơm quá."

Tim Tân Nguyệt như ngừng đập, ngay sau đó bắt đầu đập thình thịch.

Dục vọng của người sau lưng càng lúc càng rõ ràng, cô có thể cảm giác được hắn không ngừng dựa sát vào cô......

Bầu không khí như thế này nhất định cô phải tỉnh táo, nếu như hắn yêu cầu......

Không được, Dịch Kỳ vẫn còn ở nhà.

Nhỡ may con bé tỉnh lại, nó mà đột ngột chạy ra......

"...... Dịch Tuyên, để chị tự lau tóc, em......"

Cô còn chưa nói xong, trên cổ bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh.

Dịch Tuyên không biết từ đâu lấy ra một chiếc gương, từ sau lưng đưa tới trước mặt Tân Nguyệt.

Hắn tham luyến mà đặt một nụ hôn bên tai cô rồi hỏi: "Thích không?"

Trong gương, trên cổ Tân Nguyệt có thêm một chiếc vòng nhỏ xinh, mặt dây chuyền hình trăng non vừa vặn treo ở vị trí xương quai xanh của cô, viên kim cương được khảm ở vị trí trung tâm của mặt trăng lóe sáng vừa tinh xảo lại vừa lấp lánh.

Tân Nguyệt ngơ ngác: "Đây là......"

"Là mặt trăng, là chị." Dịch Tuyên hôn lên tóc cô hết sức dịu dàng: "Sinh nhật vui vẻ."

"Dịch Tuyên......" Tân Nguyệt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tràn ngập lưu luyến nhu tình của hắn.

Trái tim khẽ rung động, cô quay người nhào vào trong lòng Dịch Tuyên, ngẩng mặt lên, ôm lấy hắn, đặt một nụ hôn thật sâu.

"Cảm ơn em."

Sinh nhật năm nay bởi vì có em mà trở nên thật ngọt ngào.

Buổi tối, Tân Nguyệt ngủ chung với Dịch Kỳ.

Dịch Kỳ ngủ rất ngoan nhưng Tân Nguyệt thì lại không ngủ được.

Vốn dĩ muốn nói với hắn về chuyện của Dịch Kỳ và dì Giang Mỹ, lại bị hắn làm cho bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cô vuốt ve chiếc vòng trên cổ, bên môi khẽ nở một nụ cười.

Trong bóng tối, mặt trăng nhỏ tinh xảo cùng những ngôi sao lấp lánh tỏa ra ánh sáng rất dịu dàng.

Như thường lệ, K tổng hợp những ảnh chụp ngày hôm nay gửi cho Dịch Tuyên, hai giờ đồng hồ không nhận được trả lời, hắn đang chuẩn bị tiêu hủy.

Đây là quy định Dịch Tuyên định ra cho hắn, hắn chụp những bức ảnh đó, Dịch Tuyên có thể sẽ xem, có thể không xem. Mỗi ngày trước khi gửi ảnh hắn sẽ hỏi trước. Nếu Dịch Tuyên muốn xem, hắn sẽ trả lời bằng một dấu chấm câu, nếu trong vòng hai tiếng đồng hồ nếu như hắn không muốn xem, vậy thì hắn sẽ đem ảnh chụp ngày hôm nay xóa đi.

K vừa bắt đầu chuẩn bị xóa, di động đột nhiên vang lên.

Là Dịch Tuyên nhắn tới.

"."

Hôm nay thật là kì lạ, đã qua hai tiếng đồng hồ, thế nhưng hắn lại muốn xem ảnh chụp.

K không dám phỏng đoán tâm tư của Dịch Tuyên, tin nhắn của hắn gửi tới chưa được một phút, K liền đem folder đã chuẩn bị xong chia sẻ cho hắn.

*

Trong phòng Dịch Tuyên chỉ toàn là một màu đen, bên cửa sổ có một chiếc đèn màu đỏ cam chợt sáng chợt tối.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động reo vang khắp phòng.

Trên màn hình di động phản chiếu sườn mặt của người đàn ông lúc mờ lúc tỏ.

Dịch Tuyên rít một hơi thuốc lá, đôi mắt khẽ nheo lại vì khói thuốc.

Trên màn hình là bức ảnh chụp đôi nam nữ không biết đang nói chuyện gì, bọn họ cười nói thoải mái vui vẻ, Dịch Tuyên phiền não nhíu mi lại.

Lúc Tân Nguyệt ở bên cạnh hắn, độc lập, bình tĩnh, thông minh, thi thoảng còn thẹn thùng, khiến hắn muốn mà không được.

Nhưng hắn chưa từng thấy một Tân Nguyệt như vậy.

Dường như cô được quay trở lại thời thiếu nữ, tươi cười hồn nhiên, lanh lợi hoạt bát, trong sáng không nhiễm hạt bụi nào.

Dịch Tuyên rít một hơi thuốc thật sâu, ngậm ở trong miệng, rồi lại phả vào màn hình, làn khói thuốc lượn lờ vấn vít, gương mặt tươi cười của Tân Nguyệt tựa như một giấc mộng.

Hắn đem tàn thuốc dụi tắt ở bệ cửa sổ, rồi tùy tiện ném vào khe hở giữa vách tường và ngăn tủ.

Hắn chưa từng có mặt hay xen vào quá khứ của cô, nhưng hắn không ngại xuất hiện ở hiện tại cùng cô.

Nhưng hắn khó chịu đoạn quá khứ đã qua kia có bóng dáng củaTriệu Khải.

Triệu Khải ơi là Triệu Khải, muốn điều tra tao ư, mày đã nghĩ tới cái giá phải trả là như thế nào chưa?

*

Ngày hôm sau, Tân Nguyệt thức dậy từ rất sớm.

Tối hôm qua Dịch Kỳ không ăn cơm, sáng sớm ra đã vội vàng kêu đói. Tân Nguyệt đành dây sớm làm bữa sáng cho bé.

Dịch Tuyên vẫn chưa thức dậy, Tân Nguyệt nói cho Dịch Kỳ biết trong nhà có một anh trai đang ngủ, cho nên động tác của cô phải nhẹ nhàng một chút.

Dịch Kỳ cười tủm tỉm nhìn cô: "Anh trai? Là bạn trai của chị Nguyệt phải không?"

Tân Nguyệt đang rót sữa bò cho cô bỗng dừng lại, cô bật cười hỏi: "Em có biết bạn trai là gì không?"

"Biết chứ ạ! Chính là người yêu đó." Dịch Kỳ rung đùi đắc ý như bà cụ non.

Tân Nguyệt không nhịn được cười, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Mau ăn cơm đi."

Tân Nguyệt uống sữa bò, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn xinh đẹp của Dịch Kỳ, nghĩ đến trước đây cô bé sợ hãi bộ dáng của Dịch Tuyên, Tân Nguyệt cảm thấy có chút lo lắng.

Cô nghĩ ngợi, thử hỏi: "Kỳ kỳ còn nhớ anh Dịch Tuyên không?"

Dịch Kỳ cắn bánh mì, suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Không nhớ rõ lắm."

Cô bé nhanh chóng trả lời ở Tân Nguyệt dự kiến trong vòng, nàng cười cười nói: "Không có việc gì, Kỳ Kỳ ăn cơm đi."

Ăn xong bữa sáng, Dịch Kỳ chạy đến phòng khách xem TV, Tân Nguyệt ở phòng bếp rửa chén.

Khoảng chừng 8 giờ, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tân Nguyệt thắc mắc ai lại sớm như vậy lại đến gõ cửa nhà, mở cửa ra xem hóa ra là chuyển phát nhanh.

"Xin hỏi cô là cô Tân Nguyệt phải không ạ?"

"Là tôi."

Tân Nguyệt gật đầu, nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho cô một chiếc hộp lớn, không nặng nhưng có vẻ đắt tiền.

Logo trên chiếc hộp không phải thương hiệu nổi tiếng nhưng Tân Nguyệt chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra. Đây là thương hiệu của nhà thiết kế mà cô ưa thích. Nhà thiết kế này hai năm về trước đã ròi khỏi ngành thời trang, những tác phẩm của bà ta chỉ được lưu giữ ở một vài tiệm mua lẻ ở nước ngoài. Số còn lại sẽ không sản xuất nữa vậy nên giá cả khá cao.

Người gửi cho cô món quà này, trong lòng Tân Nguyệt đã đoán ra được là ai.

Ký nhận quà tặng, trước tiên Tân Nguyệt lấy điện thoại gọi cho Triệu Khải.

Trước đây cô từng thể hiện gu thẩm mỹ trước mặt nhiều người nhưng chỉ có Triệu Khải là để tâm.

Thường ngày chỉ cần là điện thoại của cô, bất kể lúc nào Triệu Khải cũng sẽ nhận điện thoại. Nhưng hôm nay điện thoại gọi một hồi lâu vẫn chưa có ai nhấc máy.

Tân Nguyệt thực sự rất cảm động, cô không nghĩ tới việc vì sao hôm nay anh không nhận điện thoại.

Hộp quà tinh xảo như thế này cô không nỡ mở ra.

Cô để nguyên hộp quà đem vào phòng cất kỹ, lúc quay người lại, Dịch Kỳ hỏi cô: "Chị Nguyệt, bạn trai chị tặng quà phải không ạ?"

Tân Nguyệt giật mình, cười lắc đầu: "Không phải bạn trai, là một người bạn rất tốt."

Dịch Kỳ không hiểu ý nghĩa trong lời cô nói, kêu gào muốn cô xem phim cùng con bé: "Mặc kệ á! Chị Nguyệt mau xem phim cùng với em."

Có lẽ là giọng của Dịch Kỳ quá lớn, đánh thức Dịch Tuyên. Tân Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Dịch Kỳ còn chưa được hai giây, cửa phòng Dịch Tuyên vang lên, hắn bước ra khỏi căn phòng với khuôn mặt cau có.

Tân Nguyệt và Dịch Kỳ đồng loạt nhìn về phía hắn.

Nhìn trong phòng khách một lớn một nhỏ, Dịch Tuyên không vui mà trầm giọng nói: "Hai người ồn ào quá."

Tân Nguyệt lè lưỡi với hắn, nói lời xin lỗi: "Đánh thức em rồi."

Dịch Tuyên nhíu mày, nhìn Dịch Kỳ: "Cô bé này rốt cuộc là ai?"

Nhác thấy Dịch Kỳ ở bên cạnh ánh mắt ngây ra, Tân Nguyệt đang muốn giới thiệu hai người bọn họ với nhau: "À đây là..."

Cô mới nói được một nửa, di động đột nhiên réo rắt vang lên, liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, là Lưu Thế Quang gọi tới.

Trong lòng Tân Nguyệt căng thẳng, sợ là đã xảy ra chuyện gì.

"Hai người chờ một chút."

Cô đứng dậy đến ban công nghe điện thoại.

Dịch Tuyên nhìn cô, thấy bóng dáng cô dần trở nên cứng đờ. Hắn cong khóe môi, nhẹ giọng cười hừ một tiếng.

Trên ban công, huyết sắc trên mặt Tân Nguyệt đều biến mất. Cô lặp lại một cách máy móc những lời của Lưu Thế Quang không dám tin.

"Tai nạn xe cộ... Triệu Khải."

Đèo: Toang toang rồi:)))

Bình luận

Truyện đang đọc