CƯA ĐỔ THƯỢNG THẦN BĂNG LÃNH

Tang Chính Khanh trực tiếp bỏ qua vẻ mặt bi ai của hai người, không thèm quay đầu lại.

Ý tứ chính là không thể thương lượng.

Hạ Triều Ca cùng Đoạn Thiên Diễn bó tay, phải ngoan ngoãn đi gánh nước.

Dà sao cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần đánh nhau bị sư phụ phát hiện, đều bị phạt chung.

Lúc này, Hạ Triều Ca mà bắt đầu mặc niệm về Hạ Thiên Túng.

Lúc ở hoàng cung, mỗi lần hai người bọn họ cùng gây rắc rối, mãi mãi cũng chỉ có mình Hạ Thiên Túng cõng nồi chịu phạt, nàng vĩnh viễn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Sáng sớm đã gánh nước, mỏi eo đau lưng, rốt cục hai người cũng hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.

Hạ Triều Ca vỗ vỗ bả vai Đoạn Thiên Diễn nói: “Tiểu tử, mặc dù ta không tình nguyện, nhưng vẫn phải nói cho đệ, võ công của đệ tiến bộ rất lớn.”

Hai mắt Đoạn Thiên Diễn sáng ngời: “Thật không?”

“Giả đó “

Hạ Triều Ca cười gian xảo, buông xuống thùng nước đi về phía thư phòng của Tang Chính Khanh.

“Ớ, ngươi lại lừa gạt ta! Ta có tiến bộ hay không vậy? Lúc nào ta mới có thể đánh thắng ngươi?”

“Khi nào núi không cạnh, trời đất dung hợp, bà đây sẽ thua đệ.”

“...”

Trong thư phòng Tang Chính Khanh, Đoạn Thiên Diễn đã đổi một bộ y phục sạch sẽ, chờ bên trong thư phòng.

Tang Chính Khanh an tĩnh cầm sách.

Trong chốc lát, một người đi từ ngoài thư phòng vào, mặc một bộ quần áo trắng, phân nửa tóc buộc lên thật cao, phân nửa tóc tùy ý xõa tung sau bả vai.

Trên môi có một hàng râu ngắn, trong tay cầm một cây quạt thủy mặc, nhẹ nhàng khoan thai, cử chỉ phóng khoáng, phong độ nho nhã.

Liếc mắt nhìn sang, không khỏi khiến người ta nhớ tới câu nói kia: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*.

* khôi ngô tuấn tú như ngọc, không người sánh bằng

“Hạ Triều Ca?” Đoạn Thiên Diễn bỗng nhiên đứng lên, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

“Gọi sư huynh” Hạ Triều Ca cong môi cười.

“Ngươi, ta suýt nữa thì không nhận ra cái lão yêu bà ngươi rồi!” Đoạn Thiên Diễn khiếp sợ không thôi.

“Liếc mắt để ngươi nhận ra mà được hả? Đây chính là thuật hóa trang của Bích Tiêu! Đệ dám nói tỷ ấy làm không tốt hả?” Hạ Triều Ca gấp quạt lại, hung hăng gõ đầu Đoạn Thiên Diễn.

Đoạn Thiên Diễn sửng sốt nhìn Hạ Triều Ca, một chút không phản ứng kịp, Hạ Triều Ca lại khi dễ hắn.

“Lần này đi Bắc Cương, Triều Ca và Thiên Diễn cùng đi đi.” Tang Chính Khanh khép sách lại, thình lình thốt ra một câu như vậy.

“Cái gì?”

Hai người trăm miệng một lời, con mắt trừng to như chuông đồng.

“Con không đồng ý!”

Lại là một lần trăm miệng một lời, sắc mặt hai người cực kì khó coi.

“Sư phụ, người để con mang theo một đứa con ghẻ làm gì? Con cũng không phải đi du ngoạn!” Hạ Triều Ca cực lực phản đối!

“Sư phụ, người để con đi cùng cái kẻ bất nam bất nữ này đến quân doanh, lỡ như bị phát hiện, kéo con chết cùng thì làm sao bây giờ? Con cũng không muốn làm đệm lưng cho tỷ ấy!” Đoạn Thiên Diễn cũng mười phần không tình nguyện.

“Hoặc là cùng đi, hoặc là một kẻ cũng không được đi, do các con quyết định.”

Tang Chính Khanh không chừa cho bọn họ một chút đường thương lượng nào.

Hai người Hạ Triều Ca cùng Đoạn Thiên Diễn mắt lớn trừng mắt nhỏ, thấy ngứa mắt lẫn nhau.

“Đi, hay là không đi?”

Hai người như là bong bóng xì hơi, thở dài một tiếng.

“Đi “

“Nếu đã quyết định, vậy thì theo ta đi gặp khách thôi.” Tang Chính Khanh nói xong cũng dẫn bọn họ ra khỏi thư phòng.

Hai người một đường đi tới phòng khách của Bích Ba sơn trang, chỉ thấy một nam tử vóc dáng cao to khoẻ mạnh đã đợi trong đại sảnh.

Hắn thấy Tang Chính Khanh đi tới, lập tức đứng dậy chắp tay.

“Tang trang chủ “

“Trình tướng quân, để ngài đợi lâu, Tang mỗ đãi khách không chu đáo, xin hãy thứ lỗi.”

Bình luận

Truyện đang đọc