CƯA ĐỔ THƯỢNG THẦN BĂNG LÃNH

Hạ Triều Ca quyết đoán cự tuyệt như đúng rồi.

Nhưng Hề Minh Húc chỉ cười, cười có chút ý vị thâm trường.

"Quân sư sẽ không ăn ở hai lòng chứ?"

"Không đâu! Thiếu tướng quân là toàn bộ trái tim của quân đội Hề gia Quân, thân phận tôn quý, cực kì trọng yếu, làm sao để Thiếu tướng quân đi vào chỗ nguy hiểm được, lỡ như xảy ra chuyện gì, đừng nói quân đội Hề gia, ngay cả toàn bộ Ly quốc cũng tổn thất nặng nề!"

Hạ Triều Ca mặc dù không cùng đường với Hề Minh Húc, nhưng những câu nàng nói là từ đáy lòng.

Hề Minh Húc quả thực rất trọng yếu, nhất là ở thời điểm mấu chốt này, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Hề Minh Húc gật đầu, nét mặt không có quá nhiều biểu tình, như tùy ý nói một câu: "Quân sư nói có lý."

Nhưng Hề Minh Húc lại lập tức bù thêm một câu: "Vậy không bằng quân sư đi đi, thế nào?"

Định mệnh!

Để cho nàng đi chịu chết? Giỏi cho ngươi một tên Hề Minh Húc, uổng nàng khắp nơi suy nghĩ thay hắn, không nghĩ tới hắn lại gài bẫy nàng ở đây!

"Thiếu tướng quân, ngài có tính sai không vậy? Ta cũng không phải nhân vật then chốt gì, ta đi cũng vô dụng."

"Trước đây không phải, hiện tại thì phải rồi."

"Thiếu tướng quân chỉ giáo?"

"Trong quân doanh, có gian tế."

Nét mặt Hề Minh Húc không có nửa phần đùa cợt, nội tâm Hạ Triều Ca giống như bị sét đánh.

Có gian tế có nghĩa là việc La Gia Anh được cứu trở đã bị Càng quốc biết được!

Cũng có nghĩa là nàng khởi tử hồi sinh La Gia Anh cũng rơi vào tầm mắt đám cao tầng Càng quốc!

Nói cách khác, Địch Phỉ Nhiên thật vất vả nghiên cứu ra một thanh vũ khí trâu như thế, lần đầu tiên dùng, vốn tưởng rằng sẽ rất phong cách, vô địch thiên hạ, khiến cho người vừa nghe đã sợ mất mật.

Kết quả bỗng nhiên nhảy ra một tên Giản Chỉ Hề, lập tức khiến vũ khí này không còn trí mạng, mất đi ý nghĩa của nó.

Ai mà không phát điên chứ.

Cho nên nàng đã thành đối tượng thủ tiêu số một của Càng quân.

Lòng Hạ Triều Ca tan vỡ, nàng vẫn cho là mình rất mờ nhạt, không nghĩ tới, một ca phẫu thuật lại đẩy nàng tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Lần này tốt rồi, nổi tiếng hai nước, trọng điểm truy nã.

"Cho nên, quân sư đi làm mồi, rất thích hợp. Đổi thành tướng quân khác đi, cũng không có ý nghĩa nữa, La tướng quân là chủ soái Huyền Vũ, chủ soái phía trên là ta. Chỉ có thể tìm người quan trọng hơn ông ấy, cho nên nếu không phải ta thì chỉ có thể là ngươi."

Cái giọng nói thèm đòn của Hề Minh Húc lại truyền tới, người Hạ Triều Ca muốn bệnh rồi.

"Nhưng mà ta không biết võ công, ta không trốn được."

"Ta sẽ an bài người bảo hộ ngươi, chỉ cần Địch Phỉ Nhiên cùng vũ khí của hắn xuất hiện, chúng ta liền sẽ động thủ, hắn không kịp động võ khí." 

Nói vậy là không thể thương lượng rồi?

"Buổi chiều ở chủ trướng, mỗi tướng quân đều có ý này à."

Hề Minh Húc gật đầu.

Hạ Triều Ca muốn khóc, cứ vậy mà tiễn nàng lên đoạn đầu đài hả?

Các ngươi đều quyết định rồi, còn làm bộ tới tìm ta thương lượng làm gì?

Cái tên hỗn đản Hề Minh Húc này!

Nếu như ông đây chết chết, nếu như chết...

Hạ Triều Ca nghĩ lại, không đúng, chết thì chết thôi. Chết về tiên giới, về hang ổ của mình, liền thoát khỏi tên hỗn đản Thương Lăng này! Tuyệt vời ông mặt trời!

Thế là Hạ Triều Ca đột nhiên gật đầu một cái.

"Thiếu tướng quân, cảm tạ ngài tín nhiệm ta, cho ta cơ hội tận trung vì nước, dù bình an trở về hay vị quốc vong thân, ta đều không oán than không hối hận!"

Hạ Triều Ca nói hết sức trịnh trọng giống như trăn trối vậy.

Thấy Hạ Triều Ca minh thâm đại nghĩa như thế, Hề Minh Húc lại có chút kinh ngạc, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt tinh xảo, không biết nghĩ gì.

"Đã vậy thì đa tạ quân sư."

Bình luận

Truyện đang đọc