CƯA ĐỔ THƯỢNG THẦN BĂNG LÃNH

“Quân sư làm cái gì vậy?”

“Ta còn chưa hỏi ngài làm cái gì đấy! Ngài, ngài, ngài sao có thể ngủ ở đây! Ngài đi ra ngoài!”

Hạ Triều Ca tức giận đến giọng nói đều run run.

Hề Minh Húc cái tên cầm thú này, vậy mà thừa dịp nàng uống say, chung chăn chung gối với nàng, chiếm tiện nghi cùa nàng!

“Nơi này là phòng ta, ta không ngủ thì ngủ phòng nào? Ngươi muốn ta đi đâu?”

Đôi mắt tối tăm của Hề Minh Húc không thèm chớp nhìn chằm chằm Hạ Triều Ca, nghiêm trang hỏi nàng.

Hạ Triều Ca sững sờ, phòng của hắn?

Hạ Triều Ca ngắm nhìn bốn phía, trên tường bày đủ loại vũ khí, sau đó lại dùng cái đầu đau đớn rối loạn cẩn thận nhớ lại một chút.

Tối hôm qua, uống say, bị bắt đi...

Hình như nàng thực sự ở trong phòng của Hề Minh Húc!

Lập tức, khí thế của Hạ Triều Ca giảm đi phân nửa, nhưng nàng vẫn tức giận.

“Coi như vậy, ngài cũng không thể tùy tùy tiện tiện ngủ chung với ta!”

“Vì sao không thể?”

Cả khuôn mặt Hề Minh Húc dựa tới, phóng đại trước mặt Hạ Triều Ca.

Hạ Triều Ca hoảng hốt, vội vàng lui lại, cả người rúc vào trong góc tường.

“Quân sư, ta với ngươi đều là nam nhân, cùng ngủ một giường có gì không ổn sao? Ở quân doanh, binh lính bình thường đều là mấy người ngủ chung một giường, không thể bình thường hơn được. Chẳng lẽ quân sư có ẩn tình gì chăng?”

Lúc Hề Minh Húc nói hai chữ “Ẩn tình” đặc biệt nhấn mạnh.

Hạ Triều Ca ngu người, Hề Minh Húc nói rất có đạo lý, nàng không có cách nào phản bác!

Nàng bây giờ chính là người câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói được!

Rõ ràng là nàng bị Hề Minh Húc “Ngủ”, kết quả còn bị lời lẽ chính đáng của Hề Minh Húc chất vấn hoài nghi, còn ai thảm hại hơn nàng không?

Hạ Triều Ca muốn khóc, rất muốn khóc.

Nàng rất muốn cốt khí một lần, lật giường, giận chỉ Hề Minh Húc, chửi ầm lên: Lưu manh, sắc lang!

Nhưng nàng chỉ co người lại, đem mình cuộn và một góc.

“Ẩn tình, ẩn tình cái gì, không có ẩn tình, ta, chỉ là ta đau đầu quá, không có làm rõ tình huống.”

Hạ Triều Ca làm bộ làm tịch che giấu bản thân chột dạ.

“À, không có thì tốt.”

Đột nhiên, Hề Minh Húc đưa tay, mu bàn tay dán trên trán Hạ Triều Ca.

Toàn thân Hạ Triều Ca cứng đờ, trên trán truyền đến độ ấm của mu bàn tay, khiến cho khuôn mặt nàng nóng tới mức đỏ lên.

Nàng, nàng, nàng bị sờ soạng, bị Hề Minh Húc sờ soạng...

“Thiếu, Thiếu tướng quân ngài làm cái gì vậy? Nam nam thụ thụ bất thân.”

“Tối hôm qua ngươi cảm lạnh, phát sốt một chút, ta xem ngươi một chút đã hạ sốt chưa. Sao vậy? Thật ra ngươi muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân phải không? Ta là nam, cho nên...”

Hạ Triều Ca lập tức đáp: “Ta cũng là nam “

“Ừm “

Thấy thần sắc Hề Minh Húc không có kinh ngạc, cũng không có tra hỏi ngọn nguồn, Hạ Triều Ca rốt cục thở phào một cái.

“Vậy, Thiếu tướng quân, ta về trước, đa tạ ngài dốc lòng chiếu cố.”

Hạ Triều Ca chịu không nổi, nàng vén chăn lên muốn ra khỏi giường.

“Chờ một chút “

Tim Hạ Triều Ca hơi hồi hộp, đừng như vậy, lại có chuyện xấu gì đây, nàng chịu không nổi đâu mà!

“Thiếu tướng quân còn có gì phân phó” Hạ Triều Ca kiềm chế lòng dạ đang kinh hoàng.

Hề Minh Húc chỉ chỉ mặt bàn nói: “Ngọc bội của ngươi, đừng quên cầm.”

Hạ Triều Ca không nói hai lời, cầm lấy ngọc bội, vội vàng chuồn mất, chỉ sợ Hề Minh Húc lại phát ra các loại ma âm khủng bố kia.

Đi khỏi gian phòng Hề Minh Húc, Hạ Triều Ca thở dài một hơi.

Quá tốt, cuối cùng cũng bình yên vô sự vượt qua, không bị lộ tẩy.

Nàng không biết là, lúc này Hề Minh Húc ở trong phòng lộ ra một nụ cười gian xảo.

Editor: Vâng chúc nữ 9 may mắn lần sau:))))))

Bình luận

Truyện đang đọc