CƯA ĐỔ THƯỢNG THẦN BĂNG LÃNH

Sau khi diễn tập chấm dứt, Hạ Triều Ca trở lại Thanh Long quân, còn Hề Minh Húc ở ngay trong thành chủ quân.

Thời gian sau đó, Hạ Triều Ca an an ổn ổn ở trong Thanh Long quân, Hề Minh Húc ngẫu nhiên tới tuần tra, nàng sẽ tìm đủ mọi lí do né tránh.

Liên tiếp nửa tháng, Hạ Triều Ca đều vượt qua thoải mái.

Thẳng đến sáng sớm một ngày, trời còn chưa sáng, trong quân doanh thổi kèn lệnh khẩn cấp, toàn bộ quân doanh tiến vào trạng thái cảnh giác.

Hạ Triều Ca vội đứng dậy ra khỏi lều trướng, tướng sĩ đã tụ tập bên ngoài, bầu không khí lập tức khẩn trương.

Hạ Triều Ca cũng không dám dây dưa một chút, trực tiếp đi tới chủ trướng, lúc đi vào, Trình Phi Dương cùng Lam Thiên Tường đều đã ở đó.

Trình Phi Dương lo lắng không thôi đi tới đi lui trong lều, mà vẻ mặt Lam Thiên Tường lại ngưng trọng nhìn chằm chằm địa đồ trên mặt bàn.

“Lam tướng quân, Trình tướng quân, xảy ra chuyện gì?”

Hạ Triều Ca đến khiến hai mắt Trình Phi Dương sáng ngời.

“Xảy ra chuyện lớn rồi quân sư, căn cứ của Huyền Vũ quân bị Càng quốc đánh bất ngờ. Nơi đóng quân bị chiếm, mà Huyền Vũ quân cũng thương vong nghiêm trọng.” Trình Phi Dương khẩn trương nói.

Chân mày Hạ Triều Ca liền chau lại.

Nói đóng quân của Huyền Vũ quân là biên giới giữa Ly quốc và Càng quốc, Càng quốc là một quốc gia rất có dã tâm.

Vào mười năm trước, Càng quốc đã từng phái quân đánh Ly quốc, vào Ly quốc cướp của giết người, cướp đoạt của cải và tài nguyên.

Nhưng một lần đó, bọn chúng cũng không đắc ý được lâu.

Mười năm trước, cha con Hề gia đến Bắc Cương, trục xuất quân đội Càng quốc, một lần nữa lấy lại phòng tuyến.

Đây cũng là lí do vì sao, trước đây phụ hoàng Hạ Hạo Miểu biết rõ Hề Hoằng Tân có dã tâm cũng phải thả hổ về rừng.

Càng quốc xâm chiếm, phụ hoàng không thể trơ mắt nhìn bách tính trôi dạt khắp nơi, tan cửa nát nhà, người chỉ có thể thả cha con Hề gia đến Bắc Cương.

Nếu như là người khác, không hiểu Bắc Cương, không cách nào giải quyết đúng lúc mối họa Càng quốc, sẽ chỉ làm dân chúng càng chịu nhiều khổ sợ.

Khiến Hạ Triều Ca không ngờ là, Càng quốc yên lặng mười năm, lại vào lúc này không có một chút điềm báo trước, liền phát động tiến công.

Càng quốc ở tây bắc, đất đai cằn cỗi, tài nguyên thiếu thốn, lúc này tấn công Ly quốc, lòng lang dạ thú rõ rành rành.

“Tình huống hiện tai thế nào? Hề Minh Húc nói sao?”

“Thiếu tướng quân còn chưa quyết định, chúng ta bây giờ tập kết lại, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức đi trợ giúp Huyền Vũ quân!”

Hạ Triều Ca không dám dây dưa, đi tới bàn, cùng Lam Thiên Tường nghiên cứu địa đồ.

Bên kia là căn cứ của Huyền Vũ, đối với Thanh Long mà nói, cũng không quá quen thuộc, cho nên nếu như qua chiến đấu, cần phải nghiên cứu lại.

Nhưng mà sau khi Hạ Triều Ca đi vào không lâu, một tướng sĩ từ ngoài trướng đi vào, quỳ một chân trên đất, truyền quyết định của Hề Minh Húc.

Bạch Hổ, Thanh Long cùng Chu Tước, mỗi bên chia ba phần binh lực tới Huyền Vũ, do phó soái thống lĩnh, đến Huyền Vũ hội hợp với Hề Minh Húc, để hắn thống lĩnh chiến đấu.

Mà chủ soái ở lại doanh địa mỗi người, canh phòng nghiêm ngặt.

Hạ Triều Ca cẩn thận phân tích an bài của Hề Minh Húc, hắn quả thực suy nghĩ rất chu toàn.

Càng quốc xâm chiếm, không thể không phòng trường hợp dương đông kích tây.

Nếu như dốc toàn bộ lực lượng, một khi bọn chúng liên kết với Thanh quốc, phòng tuyến Ly quốc sẽ bị phá.

Để chủ soái ở lại, đại bộ phận binh lực ở lại, cơ bản có thể ứng phó tất cả tình huống bộc phát.

Chủ soái Thanh Long quân Lam Thiên Tường ở lại, Trình Phi Dương lĩnh quân trợ giúp, vậy Hạ Triều Ca thì sao?

“Quân sư, ngươi muốn đi hay ở lại?”

Việc quốc gia an nguy trước mắt, Hạ Triều Ca không chút do dự chọn đến chỗ Huyền Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc