CƯA ĐỔ THƯỢNG THẦN BĂNG LÃNH

Binh sĩ kia mang Hạ Triều Ca rời khỏi đội ngũ, đi theo đường cũ về nơi đóng quân.

Hề Minh Húc khẽ cười một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: "Đồ ngốc, thật sự cho rằng ta sẽ để nàng đi chịu chết sao?"

Hề Minh Húc dẫn đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, dựa theo kế hoạch đã định tiến hành.

Chỉ là người được chọn từ Hạ Triều Ca biến thành Hề Minh Húc.

Dẫn Hạ Triều Ca trở về trên ngựa, để tránh cho Hạ Triều Ca bởi vì xóc nảy mà ngã xuống, một đường đi tốc độ cũng không nhanh.

Địa điểm đổi người cách nơi đóng quân cũng không quá xa, cho nên Hề Minh Húc ra tay cũng không quá nặng, hắn không muốn làm Hạ Triều Ca bị thương.

Hắn đoán Hạ Triều Ca chịu lần này, thế nào cũng phải một hai canh giờ, bao nhiêu thời gian này, đủ đưa nàng trở lại nơi đóng quân.

Nhưng, Hề Minh Húc không ngờ là, Hạ Triều Ca tập võ, năng lực kháng đòn mạnh hơn người bình thường một chút.

Cho nên Hề Minh Húc nhẹ nhàng một chút lần này, lại để cho Hạ Triều Ca không đến một khắc liền tỉnh.

Hạ Triều Ca mở hai mắt ra, tự tay che cổ mình, đau tới nhe răng trợn mắt.

Tên hỗn đản Hề Minh Húc này, ra tay thật ác độc!

Hạ Triều Ca tỉnh lại, khiến binh sĩ lĩnh nàng trở về triệt để ngu người.

Hề Minh Húc chỉ giao người cho hắn, chưa nói qua gặp phải tình huống này thì phải làm sao!

Đánh ngất lần hai sao?

Binh sĩ kia nuốt vài ngụm nước miếng, vì đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành, hắn đưa tay vỗ về phía cổ Hạ Triều Ca.

Hạ Triều Ca sững sờ, bà cô ơi! Hề Minh Húc ám toán ta thì thôi đi, ngươi cũng dám động thủ hả?

Lão hổ không phát uy, ngươi coi ông là Hello Kitty hả?

Hạ Triều Ca giơ tay lên phản kích, một bàn tay, đánh ngã tiểu binh sĩ ngây thơ kia.

Binh sĩ kia hoàn toàn không ngờ rằng Hạ Triều Ca biết võ công, không có chút phản kháng liền ngất đi.

Hạ Triều Ca đem tiểu binh sĩ kia đặt ở ven đường, dùng chút đá cùng cỏ dại che giấu cho hắn.

Nàng vỗ vỗ tay, hôm nay là một ngày kỷ niệm bàn tay à.

Nàng đánh ngất Đoạn Thiên Diễn, Hề Minh Húc đập nàng, nàng đập tiểu binh sĩ.

Mục đích của Hề Minh Húc rất rõ ràng, hắn định tự mình đi làm mồi.

Hạ Triều Ca không nghĩ tới, hắn ngay từ đầu đã tự chọn mình, chỉ là do tất cả mọi người phản đối mới bắt nàng tung hỏa mù!

Tất cả mọi người bị lừa!

Cái tên Hề Minh Húc gian xảo này!

Làm ngày hôm qua nàng lòng đầy bi thương viết di thư? Đùa nàng chơi sao?

Hiện tại làm sao bây giờ?

Mồi đổi thành Hề Minh Húc, nếu như nàng là Địch Phỉ Nhiên, nàng tuyệt đối mặc kệ bẫy rập quái gì, bố trí quái gì, đem hết toàn lực thủ tiêu Hề Minh Húc rồi nói sau!

Hề Minh Húc vừa chết, toàn bộ quân đội Hề gia đều muốn tan vỡ!

Cái này không thể so sánh với việc giết một chủ soái Huyền Vũ.

Vốn trong mệnh cách, bây giờ hắn phải cùng với nàng ở trong kinh thành tàn sát lẫn nhau, cho nên cũng không gặp nguy hiểm này.

Bây giờ mệnh cách bị nàng thay đổi, chuyến đi này của Hề Minh Húc, kết quả thật khó mà nói.

Không được, Hề Minh Húc còn chưa trèo lên ngôi vị hoàng đế, thay đổi triều đại, hắn không thể chết.

Hạ Triều Ca thở dài, lột áo khoác ngoài của binh sĩ kia đổi với mình.

Sau đó xoay người lên ngựa, vội đuổi theo phương hướng của Hề Minh Húc.

May mắn còn chưa đi xa, nàng nhất định có thể đuổi kịp.

Ngựa chiến của Hạ Triều Ca một đường chạy như điên, không bao lâu liền vượt qua quân đội của Hề Minh Húc.

Nàng tung người xuống ngựa, buộc nó ven đường, lặng lẽ trà trộn vào quân đội.

Bởi vì Hạ Triều Ca mặc y phục binh sĩ, trên đường đi quân đội hoàn toàn không phát hiện trong đội ngũ có thêm một người!

Hạ Triều Ca cứ theo một đường như vậy, lâu lâu lại nhảy lên một vị trí phía trước.

Qua thời gian thật dài, rốt cục cũng chạy cách không xa phía sau Hề Minh Húc.

Thấy bóng lưng cao ngất của hắn, tâm tình Hạ Triều Ca có chút phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc