CƯA ĐỔ THƯỢNG THẦN BĂNG LÃNH

Hạ Triều Ca giả bộ không nghe thấy, đầu càng cúi thấp hơn.

Trong sơn động âm u lạnh lẽo, sự yên tĩnh khiến hô hấp của hai người càng rõ ràng.

Hạ Triều Ca không ra ngoài nhặt củi, cánh rừng rất ẩm ướt, nhặt được củi cũng đốt không được, coi như cháy cũng cuồn cuộn khói đặc, sẽ bại lộ vị trí bọn họ ẩn thân.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ánh sáng chiếu vào dần dần mờ mịt, rốt cuộc Hạ Triều Ca cũng xử lí xong vết thương trên người Hề Minh Húc.

Nàng thở dài một hơi, dựa vào vách đá ngồi xuống.

Vết thương quá nhiều, lượng công việc này thật sự không nhỏ.

Xuyên qua tán lá cây bên ngoài sơn động, Hạ Triều Ca thấy sắc trời đã dần dần tối lại, những ngôi sao thưa thớt treo ở chân trời.

Ngày hôm nay thật sự dài đăng đẳng, lúc sáng sớm, nàng còn hăng hái ra ngoài đánh giặt, chuẩn bị vị quốc vong thân.

Buổi tối lại chật vật cùng Hề Minh Húc tránh ở trong sơn động, cẩn thận từng li từng tí.

Buổi tối trong rừng đặc biệt lạnh lẽo, một trận gió đêm thổi tới, Hạ Triều Ca không khỏi run lập cập.

"Triều Ca, qua đây "

Hề Minh Húc vẫy tay với Hạ Triều Ca, ý bảo nàng đến ngồi bên cạnh hắn đi.

"Không có việc gì, ta không lạnh."

Thật ra Hạ Triều Ca hơi lạnh, hoàn cảnh ác liệt như vậy nàng còn chưa từng trải qua.

Bất quá nàng luyện võ từ nhỏ, nhịn một chút cũng không sao.

"Ta lạnh" Vẻ mặt Hề Minh Húc nghiêm túc.

Hạ Triều Ca sững sờ, trong lòng tự nhiên có chút hỏng bét.

Lần trước tới gần Hề Minh Húc, là lúc nàng uống say, bản thân không thể phản kháng, cồn lên não, cũng không có nhiều suy nghĩ nhỏ nhặt như vậy.

Nhưng bây giờ hai người đều tỉnh táo như vậy, muốn nàng ngang nhiên xông qua, nàng làm không được đâu.

Coi như đầu thai thì Thương Lăng trong lòng nàng vẫn vĩnh viễn là chiến thần cao cao tại thượng kia, là chiến thần vạn người kính ngưỡng, là chiến thần ngay cả Thiên Đế cũng phải nhượng bộ ba phần.

Hắn quá chói mắt, nàng quá nhỏ bé, ở giữa họ có một bức tường không thể nào vượt qua.

Thấy Hạ Triều Ca không có phản ứng, Hề Minh Húc lại nói: "Hạ Triều Ca, hôm nay ta cản cho nàng nhiều dao như vậy, vết thương chằng chịt, nàng lại bỏ mặc ta không để ý, nàng có lương tâm hay không vậy?"

Hả? Lương tâm là cái gì? Có thể ăn hông?

Hạ Triều Ca bĩu môi, không cho là đúng, nhưng thân thể vẫn dịch qua đến khi cách Hề Minh Húc một chút thì dừng lại.

Nhưng Hề Minh Húc lại đưa tay ra kéo Hạ Triều Ca ôm vào lòng.

Trong nháy mắt, sự ấm áp như hồng thủy mãnh liệt kéo đến, bao phủ lấy nàng.

Trong lòng nàng muốn đẩy ra, thân thể lại dán càng chặt hơn.

Thật ấm áp, thật thoải mái.

Thân thể Hạ Triều Ca ấm lên, khuôn mặt cũng nóng lên theo, nóng đến mức có thể làm chảo chiên trứng.

Nàng bị Hề Minh Húc ôm, hơi thở tươi mát lại bá đạo trên người hắn hòa với mùi máu tươi xông vào chóp mũi nàng, tiếng tim đập mạnh mẽ có lực trong lồng ngực truyền vào trong tai nàng, khiến nàng toàn thân huyết dịch đều sôi trào.

Hạ Triều Ca bắt đầu có chút thấp thỏm, nhưng một lúc sau, nàng liền thả lỏng.

Nếu để cho đám tiên nữ trên tiên giới nhìn thấy, chắc lấy ánh mắt mang dao phóng chết nàng nhỉ?

Nàng thích bọn họ cầu mà không được, trơ mắt nhìn nàng chiếm hết tiện nghi nam thần của họ.

Hạ Triều Ca ngẫm lại liền thấy vui, tức chết các nàng, đặc biệt là đóa bạch liên hóa Vu Sơn Thần Nữ kia!

"Nghĩ gì thế? Vui vẻ như vậy?"

Giọng Hề Minh Húc từ trên đỉnh đầu truyền đến.

"Ta đang nghĩ ngươi làm thế nào nhận ra ta, tới tiểu tử thúi Đoạn Thiên Diễn kia đều không nhận ra được!"

Hề Minh Húc cúi đầu cười, hắn nói: "Nàng cảm thấy nàng che giấu tốt lắm à?"

Hạ Triều Ca gật đầu, nàng cảm giác cực kì tốt mà!

"Ánh mắt đầu tiên nhìn nàng là ta liền nhận ra."

Định mệnh*?!

Bình luận

Truyện đang đọc