Đỉnh đầu Hạ Triều Ca bị một đạo sấm sét đánh xuống.
Nói như thế, cho tới nay, Hề Minh Húc đều giả vờ?
Làm bộ không biết nàng là ai, cho nàng uống rượu, còn “ngủ” nàng?
Phi phi phi, ngủ này không phải là “ngủ” thế đâu nha.
Hạ Triều Ca lúc này mới phát hiện thì ra Hề Minh Húc cố ý!
Hạ Triều Ca tức giận không thể nhịn, nàng thật sự muốn giơ tay lên mãnh liệt đánh Hề Minh Húc một cái, giống như đánh Đoạn Thiên Diễn, đánh đến thoải mái mới thôi.
Nhưng Hề Minh Húc cũng không phải là Đoạn Thiên Diễn, hắn một người bị thương tàn phế bệnh hoạn, thân là bác sĩ Hạ Triều Ca làm sao cũng không thể vi phạm đạo đức nghề nghiệp mà giết chết hắn nha.
Lỡ như sau khi Hề Minh Húc lành vất thương quay đầu tìm nàng tính sổ thì làm sao?
Nàng đánh không lại Hề Minh Húc đâu!
Đây mới là trọng điểm, nàng đánh không lại Hề Minh Húc, cho nên chỉ có thể nhịn.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Mối thù này, nàng ghi lại.
Dường như cảm giác được cảm xúc của Hạ Triều Ca, Hề Minh Húc lại nói: "Nàng nữ giả nam trang lẫn vào quân doanh là trọng tội, ta còn chưa thu thập nàng, nàng lại trách ta sao?"
Lòng Hạ Triều Ca hỏng bét, quả thực như vậy.
Nàng có lỗi trước, Hề Minh Húc muốn chơi nàng thế nào, nàng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Hạ Triều Ca muốn khóc.
"Ta mới không trách" Hạ Triều Ca mạnh miệng.
"Không có sao?"
"Ta lúc nào nói oán giận ngươi chưa?"
"Nàng chưa nói, nhưng nàng viết hết lên mặt rồi." Hề Minh Húc cười khẽ: "Nàng cho rằng ta là người mù sao?"
Hạ Triều Ca sững sờ, biểu hiện của nàng rõ ràng như vậysao?
Tang Chính Khanh dạy bất động thanh sắc, nàng rõ ràng luyện tốt lắm rồi mà!
"Mỗi một lần lúc nàng nhìn thấy ta, giống như thỏ gặp lang sói, ánh mắt né tránh, rõ ràng có quỷ, kêu ta làm sao không nhận ra nàng được?"
Hề Minh Húc nói xong đưa tay kéo râu mép Hạ Triều Ca xuống.
Hả?
"Mỗi lần trong lòng nàng mắng ta, miệng sẽ cong lên, tròng mắt hơi hơi hướng về phía trước, kêu ta làm sao không biết nàng đang trách ta?"
Hề Minh Húc nói xong véo véo khuôn mặt Hạ Triều Ca.
Hả?
"Mỗi lần nàng suy nghĩ lung tung, tâm tư bay loạn, con ngươi không có tiêu cự, chân mày bất giác nhẹ nhàng nhíu lên, nói cho ta biết nàng đang thất thần."
Hề Minh Húc tự tay xoa xoa lông mày Hạ Triều Ca.
Hả?
"Mỗi lần trong lòng nàng có chủ ý xấu, một đôi tròng mắt sẽ chợt lóe lên một chút, sau đó khóe miệng hội hơi hơi nhếch lên, chính là đang nhắc nhở ta phải đề phòng nàng."
Hề Minh Húc khẽ cười, trong tiếng cười tràn ngập chế nhạo.
Hả?
Hạ Triều Ca nghe được ngu người, nàng có khoa trương như vậy luôn? Rõ ràng như vậy luôn?
"Nàng xem, hiện tại hai mắt hơi hơi mở ra, mặt không biến sắc, dáng vẻ có chút ngốc, nói rõ trong lòng nàng khiếp sợ, đầu óc trống rỗng."
Hề Minh Húc nói xong, đem Hạ Triều Ca kéo lại gần hơn nữa, sau đó bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Triều Ca, nàng nói xem cảm xúc của nàng đều viết lên mặt, kêu ta làm sao không nhìn ra?"
Hạ Triều Ca muốn khóc, cái này còn lăn lộn làm sao nữa? Làm sao lăn lộn nữa!
"Nhìn nàng lại gục mặt, vẻ mặt thất bại, lại đang nói thầm trong lòng phải không?"
Hạ Triều Ca triệt để cạn lời, Hề Minh Húc đều nhìn tới mức này, nàng còn có thể thế nào.
Nàng quả thực rất thất bại, nàng cho rằng bất động thanh sắc, cho rằng thiên y vô phùng, tất cả đều bị Hề Minh Húc nhìn thấu.
Ở trước mặt hắn bản thân liền trong suốt, liếc mắt là nhìn xuyên qua.
Hạ Triều Ca không nói lời nào, đem đầu chôn ở trước ngực Hề Minh Húc, nhìn cái gì mà nhìn, đoán cái gì mà đoán, che mặt bỏ chạy.
Hơi thở Hạ Triều Ca trở nên bình ổn, tinh tế nghiền ngẫm lời Hề Minh Húc.
Nàng phát hiện, thói quen chính nàng còn không rõ ràng, vậy mà Hề Minh Húc lại nhớ rõ như vậy.
Lòng Hạ Triều Ca lại rung động mạnh mẽ.