Tại sao muốn nói với nàng mấy lời này?
Tim Hạ Triều Ca đập mạnh không thể khống chế được, trong lòng xẹt qua một tia gợn sóng.
Trong lùng như có thứ gì giãy giụa hướng về phía trước, từ dưới đất chui lên.
"Ngươi sao rồi?"
Tay Hạ Triều Ca đỡ Hề Minh Húc đã dính đầy máu tươi, máu này ấm áp nên nàng có thể xác định đây là máu của Hề Minh Húc.
"Bị thương ngoài da, không chết được, đi thôi, tìm một chỗ tu chỉnh một chút."
Hạ Triều Ca gắt gao đỡ Hề Minh Húc một khắc cũng không dám buông tay, trên người hắn dày đặc mùi máu tươi tràn vào mũi nàng, khiến nàng không khỏi đau lòng.
Mấy năm nay, hắn trải qua những gì mới khiến hắn dưỡng thành tính cách kiên nghị này, giống như một ngọn núi to vĩnh viễn không ngã, bất kỳ thời điểm nào cũng không đổ.
Hai người đi vào trong núi, dưới một vách núi đá, bọn họ tìm được một cái sơn động đơn sơ cũ nát.
Sơn động rất cạn, liếc mắt là có thể thấy đáy, xung quanh có cây cối rậm rạp che chắn.
Mặc dù tối tăm u ám, nhưng đúng là một nơi ẩn náu rất tốt.
Hạ Triều Ca đỡ Hề Minh Húc ngồi xuống, tháo khải giáp bạc trên người hắn xuống, cẩn thận kiểm tra thương thế hắn.
Đúng như Hề Minh Húc nói, đều là bị thương ngoài da, không chết được.
Nhưng những vết thương ngoài da chi chít, trải rộng toàn thân, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến cho da đầu tê dại.
Nhiều vết thương như vậy, chẳng khác nào lăng trì.
Trong lòng Hạ Triều Ca đang run rẩy, đang khiếp sợ, nhưng vẻ mặt tận lực duy trì bình tĩnh.
Nàng múc nước ở dòng suối ban nãy, xử lí vết thương cho Hề Minh Húc một chút, sau đó đắp lên một ít thuốc nàng mang tùy thân.
Trong toàn bộ quá trình, Hề Minh Húc liền an tĩnh nhìn Hạ Triều Ca, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc Hạ Triều Ca thay thuốc ngẩng đầu một cái, vừa vặn đối đầu với hai tròng mắt tối tăm của Hề Minh Húc.
Trong mắt hắn, không có sợ hãi, không có đau đớn, chỉ có một tia vui sướng.
Một tia vui sướng này đập vào lòng nàng, khiến lòng nàng chấn động, tất cả cảm giác cùng suy nghĩ đều trộn lẫn một chỗ, loạn cào cào một chỗ.
"Hiện tại là tình cảnh nào rồi mà ngươi còn cười được." Hạ Triều Ca quở trách Hề Minh Húc.
"Hiện tại là tình cảnh nào?"
"Trở thành cá trong chậu của quân địch, tùy lúc đều có nguy hiểm bị tiêu diệt. Thương thế của ngươi nhiều như vậy, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mất máu quá nhiều, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Ta lại nghĩ ngược lại với nàng."
Hả? Hạ Triều Ca sửng sốt.
Hề Minh Húc cười khẽ: "Cô nam quả nữ, cùng ở chung một phòng. Đối tượng không chỉ là mỹ nhân, mà còn là trưởng công chúa tôn quý nhất của đất nước, hoa tiền nguyệt hạ* như vậy, tên nam nhân nào mà không cười?"
*trước hoa dưới trăng, chỉ nơi tỏ tềnh đó
Hả? Trong đầu cái tên Hề Minh Húc này chứa cái thứ gì vậy!
Chiến thần đại nhân, sự cao lãnh của ngài đâu!
Đừng vào lúc này quăng mất chứ!
Thấy dáng vẻ này của Hạ Triều Ca, Hề Minh Húc cười càng vui vẻ hơn.
Hắn tựa trên vách đá, ho khan một tiếng rất nhỏ.
Nét mặt Hề Minh Húc cứ ung dung bình tĩnh như vậy, nhưng thân là đại phu, Hạ Triều Ca biết tình huống của hắn tuyệt đối không lạc quan như nét mặt của hắn vậy.
Vết thương quá nhiều, thuốc nàng mang theo căn bản không đủ cầm máu cho hắn.
Hơn nữa, lấy một địch một trăm cũng gần như rút cạn thể lực hắn có, khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch, như sắp sửa tan biến.
"Triều Ca, đừng dùng ánh mắt thầy thuốc để phán đoán ta, ta không tệ như nàng nghĩ đâu."
Hạ Triều Ca bĩu môi nói: "Như vậy mới có thể nhìn thấu khuôn mặt dưới lớp ngụy trang tươi cười của ngươi."
"Vậy nàng có thấy tấm lòng sau lớp ngụy trang đó không?"
Lòng Hạ Triều Ca rung động mạnh mẽ.