CỰC PHẨM CHIẾN THẦN

Ta ngồi bên đường, hút vào một hơi thuốc, ngón tay thuần thục búng điếu thuốc vài cái, con mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt vô thần không biết nhìn cái gì

Bất quá, nếu ngươi nói ta đang ngẩn người thì ngươi lầm to rồi. Kỳ thật là ta đang quan sát, những người đi ven đường thoảng qua mắt ta trong một phần mười giây, con mắt ta lập tức truyện tin tức đến đại não để phân tích. Tướng mạo của nàng ra sao, mặc đồ gì, tư thế đi đứng, sủng vật cao quý cỡ nào, suy ra địa vị xã hội của người này, trình độ học thức, cái bóp tiền chứa nhiều hay ít, từ đó mà chọn mục tiêu ra tay.

Nói tơi đây, mọi người hẳn là đoán được rồi. Đúng vậy, ta một kẻ tặc. Đương nhiên rồi, bây giờ là thế kỷ 21 rồi, nghề này đã thay đổi cách xưng hô, loại bình thường là tiểu thâu hoặc tên móc túi. Mặc dù ta mới mười mười sáu tuổi, nhưng theo những người trong nghề mà nói, những năm tại phương diện móc túi thì tuyệt đối là một tay lão luyện, kinh nghiệm phong phú, chất lượng cực cao, còn thiểu một cái bằng chứng nhận nữa là đủ.

Ta ở chỗ này không quá lâu, nếu quá hai mươi phút mà không tìm được mục tiêu thích hợp, ta liền dời trận địa. Bất quá, may là vận khí không tồi, trải qua đôi độc nhãn tiến hành phân tích trong biển người, sau khi loại trừ những người không có tiền và người khó chơi, rốt cục đã tìm được đối tượng là một thanh niên khoảng 23,24 tuổi.

Tốt lắm tốt lắm, ta thừa nhận ngoài những đồ giá trị trên người hắn còn có một nguyên nhân chủ yếu là hắn thật sự rất đẹp trai, nhìn ánh mắt tự tin của hắn thì sẽ biết là một một người thành công trong cuộc sống. Làm ta có cảm giác tự ti mà tự ti đó bị ẩn giấu sâu trong nội tâm, bị kí©h thí©ɧ thành tức giận, làm ta thập phần khó chịu

ĐCM, hôm nay thằng nhãi này ra đường không phải ngày hoàng lịch, trách vận khí hắn không tốt. Hít một hơi sâu điếu thuốc, tinh thần nhất thời phấn chấn, quăn điếu thuốc xuống đất rồi giẫm giẫm, đi theo hướng thanh niên kia.

Rất nhanh đi tới phía sau hắn, bởi vì trên đường có rất nhiều người đi đường, hơn nữa tướng mạo ta cũng rất bình thường, ai cũng không chú ý ta.

Ngón tay ta bắt đầu động, đầu dao màu bạc sắc bén ẩn dưới ngón trỏ, không có va chạm, chỉ là lướt sát qua bên người trong nháy mắt nhẹ nhàng một đường, theo phản xạ hai ngón tay linh xảo thò vào trong túi quần lấy bóp tiền ra, trong nháy mắt thu vào trong tay áo.

Quay lưng về phía tên xui xẻo, ta cười mỉm đi về phía sau.

Đi vào một cái hẻm nhỏ, ta mở bóp tiền ra, loại bỏ những thứ lung tung, chỉ chừa lại tiền. Nhìn người này không phải là người bình thường, mà tiền chỉ hơn 5000 đồng, cũng không phải là con nhà giàu.

Nhìn một xấp tiền giấy trên tay,ta âm thầm thở dài, số phận của mỗi người không giống nhau, thể giới chính là không công bình như thế, người và người khác biệt lớn như vậy.

Coi như là tích chút ân đức cho tiểu tử kia. Trong lòng nghĩ vậy, ta bỏ tiền vào trong túi.

Mỗi thành phố đều có một bang phái móc túi riêng, không cho người ngoài nhúng tay. Mặc dù kỹ thuật ta cao siêu, khó có thể bị người ta phát giác, nhưng cũng không dám làm nhiều, để tránh bị người ta nhìn ra sơ hở, đến lúc đó thì phiền toái to rồi, nghiêm trọng thì cắt bỏ ngón tay. Lúc đó, ta quan sát nữa ngày, tạm thời không có phát hiện tên móc túi nào gần mới dám xuống tay.

Thu hoạch được tương đối khá,ta mua một ký vải rồi đi bộ đến bệnh viện Đệ Ngũ Nhân Dân

Đẩy cánh cửa phòng bệnh, muội muội dương lan đang nằm ở trên giường, đang truyền nước biển, nhìn bộ dáng là đang ngủ, đặt trái cây xuống, ngồi ở bên giường, thấy ngủ rất bình thản nhưng sắc mặt muội muội ta tái nhợt, cùng với tóc trên đầu đã rụng gần hết, không kiềm được hốc mắt ướŧ áŧ.

Trong lòng ta bi ai, nàng mới chỉ có mười năm tuổi thôi, tại sao lại phải chịu khổ như vậy?

Ta bây giờ chỉ cần nghe được hai chữ ung thư, liền không nhịn được run rẩy. Bỏi vì ung thư, cô gái đã mất đi sự rực rở của thanh xuân, đúng như muội muội ta từng phút từng giây đang đấu tranh với căn bệnh, mắt thấy muội muội tóc càng ngày càng ít, khoảng cách tử vong càng ngày càng gần, ta không nhịn được đau khổ.

“Ca ca, người đã đến rồi…..” Có lẽ tiếng ta nghẹn ngào đã đánh thức muội muội, muội muội chậm rãi mở to con mắt, thấy ta lưu lệ đầy mặt, trong mắt đau xót, lập tức mỉm cười, nàng dùng cánh tay gầy nhom vuốt gương mặt ta,” ca ca, ngươi như thế nào lại khóc nữa, không phải đã đáp ứng ta không khóc nữa mà?”

Thấy muội muội miễn cưỡng cười vui, trong lòng ta đau như dao cắt, nước mắt càng không kiềm được chảy ra, nắm lấy tay nàng, tự trách nói:”Xin lỗi, muội muội, đều là ca ca không tốt, là ca ca vô dụng, không mời được bác sĩ tốt nhất…”

Muội muội vội vàng lắc đầu nói:” Ca ca ngàn vạn lần không nên nói vậy, không phải ca ca sai, là số mệnh Lan nhi không tốt, trách không được người khác, là Lan nhi không tốt, là Lan nhi liên lụy ca ca, nếu không bởi vì Lan nhi, lúc ỏ trung học ca ca không cần thôi học. Ca ca, người đừng khóc nữa, ca ca vừa khóc làm Lan nhi cũng muốn khóc theo.” Nói xong, nước mắt của muội muội bắt đầu hau háu, nhưng nàng vẫn cố gắng không cho rơi lệ.

Ta thầm mắng bản thân, Dương Đào ơi Dương Đào, chẳng lẽ ngươi còn không thấy muội muội đang kiên cường sống hay sao?”

“Ta không khóc nữa, ngươi cũng đừng khóc,” Ta lau nước mắt rồi nói:”Ăn quả vải chưa? Ta thử qua rồi, rất là ngọt nha, ca ca bóc vỏ cho ngươi ăn.”

Muội muội rưng rưng nước mắt gật đầu.

Ta bóc vỏ quả vải, lấy hạt bên trong ra, đưa vải vào trong miệng muội muội

“ Ăn ngon không?”

“Ăn rất ngon.” Muội muội vui vẻ gật đầu.

Ta vui vẻ cười, nói:”Ngon thì ăn nhiều một chút, ăn xong rồi ca ca mua nửa cho ngươi ăn.”

“Ca……” bóc được năm sáu quả vải, muội muội đột nhiên lớn tiếng nói.

“Sao?” ta nghi hoặc nhìn nàng.

Muội muội cắn nhẹ đôi môi tái nhợt, làm nó càng thêm tái.

Ta không nói gì, chỉ là vỗ về nhìn nàng. Ta tưởng rằng nàng muốn ăn hoặc mua cái gì đó, vô luận nàng muốn cái gì, ta nhất định phải làm được, nếu không thể làm được, phải nghĩ ra biện pháp mới thôi……. Những cái này ca ca như ta có thể làm, vì muội muội ta có thể làm tất cả mọi thứ.

“Ca……” muội muội lại lên tiếng, rốt cục quyết tâm, nhìn ta, nói:”Chúng ta xuất viện được không?”

Ta sửng sốt, lập tức cố tình cười cười nói:”Nghĩ cái gì thế, nha đầu ngốc, nếu bởi vì tiền, ngươi không cần lo lắng, ngươi biết ca có thể kiếm, bây giờ ta làm bảo tiêu cho người khác, một tháng có thể kiếm được một vạn đồng đó.”

“ Không phải đâu, ca…… còn nhớ kỹ rất mộng hồi bé của ta không……. ta, ta muốn đi đại thảo nguyên nhìn một chút.” ánh mắt muội muội lộ ra vẻ khẩn cầu, nói:” Ca, ngươi đáp ứng ta có được hay không?”

Tâm thần ta chấn động, bi ai trên mặt chợt lóe, miễn cưỡng cười, nói:”Được rồi, ca đáp ứng ngươi, cái gì đều đáp ứng ngươi hết.”

“Thật tốt quá, cám ơn ca ca!”

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của muội muội, tâm ta dường như bị bóp lại.

Khi ta đề xuất muốn xuất viện, chủ trì thầy thuốc của muội muội không có nói gì thêm, chỉ là thở dài, đồng tình vỗ vỗ bả vai ta

Thời gian của muội muội không còn nhiều lắm

Bình luận

Truyện đang đọc