68: Ngữ xuất kinh nhân
Quả nhiên như Hoàng Phủ Phi Long sở liệu, mọi người vừa vào đến Phược lực tràng, đứng chắn ở đại môn, chợt nghe thanh âm Hùng Phách kiêu ngạo thô quánh thông qua thiết bị khoách âm từ bốn phương tám hướng truyền tới:
“Các tiểu tử, hảo hảo hưởng thụ ta đặc biệt cấp cho các ngươi một trăm lần trọng lực đi! Dát dát dát dát! Nếu ai thiếu một vòng, lão tử sẽ cắt cái chân của hắn!”
Một trăm lần trọng lực đột nhiên áp xuống, đệ tử trung khoa cao khoa đã sớm có chuẩn bị, chân khí đã vận chuyển toàn thân, cho nên nhiều nhất chỉ là thân thể run run, liền miễn cưỡng đứng vững trở lại. Mà rất nhiều đệ tử tân khoa, lại không kịp đề phòng, một người lảo đảo, sau đó ngã ra trên mặt đất, lập tức vang lên mấy tiếng ai oán, vài nữ đệ tử đã khóc rống lên.
“Chạy mau! Con mẹ nó! Các ngươi tới Ngũ Đạo học viện này chính là để khóc thôi sao? Tưởng rằng lãnh đạo ban thật sự là làm lãnh đạo? Không có môt thể phách mạnh khỏe, có thể có nhiều tinh lực để lãnh đạo thủ hạ tay chân sao? Các ngươi này đúng là đám phế vật, nhân gia lực lượng ban đó, cho tới bây giờ đều bắt đầu là hai trăm lần, các ngươi so với lực lượng ban yếu như vậy sao?”
Hùng Phách tiếng hét phẫn nộ lại truyền đến. Nữ đệ tử phẫn nhược kiều trang thương cảm không thành công, không thể làm gì khác hơn là đem hết khí lực đứng lên. Hoàn hảo ngoại trừ Hoàng Phủ Phi Long không có chân khí, các đệ tử này tiến vào lãnh đạo ban, cơ bản cũng đều có điểm thực lực, không có tình huống lảo đảo không dậy nổi.
Không ít trung khoa cùng cao khoa đệ tử vừa chạy vừa mắng rộ lên:
“Hùng Phách! Ngươi bi3n thái!”
“Bi3n thái!”
“Không phải người!”
........
Đệ tử đê khoa nghe được sửng sốt không thôi, mắng như vậy không sợ bị phạt sao?
Hùng Phách hung ác dát dát cười to, kêu lên:
“Mắng đi! Mặc dù là mắng! Ta lại thích cái xưng hô bi3n thái này! Nếu các ngươi không chạy nhanh, ta sẽ cho các ngươi thể nghiệm một chút cái gì gọi là bi3n thái!”
Lời vừa nói ra, không ít đê khoa học viên trong đầu xuất hiện hình ảnh Hùng Phách cuồng tiếu huy vũ dây xích không ngừng đánh lên người đệ tử, rùng mạnh người một cái, đề thăng chân khí, cước bộ nhanh hơn. Một ít đê khoa đệ tử đã học theo lão đệ tử, bắt đầu mắng theo, phát ti3t bất mãn trong lòng đối với Hùng Phách.
Gian khống chế, hình ảnh hư ảo thể hiện tình hình của Phược lực tràng, ngoại trừ thân là sư phụ Hùng Phách ở đó, còn có ta, Hoàng Phủ Phi Long cùng Thủy Hương Vân. Ta mỉm cười nói:
“Hùng Phách, phương thức dạy học của ngươi cũng thật đặc biệt a.”
Hùng Phách ha ha cười, nói: “Tiểu tử này, không luyện không thành tài a! Ta cũng hoàn toàn là vì tốt cho bọn họ, là vì bọn họ chịu trách nhiệm!”
Hoàng Phủ Phi Long thầm nghĩ, chỉ sợ là muốn thỏa mãn tâm lý bi3n thái dữ dằn của người thôi.
Hùng Phách đang cười, đột nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Phi Long, thấy vậy Hoàng Phủ Phi Long trong lòng cả kinh, kháo, người này bi3n thái quá đáng, sẽ không nghe được trong lòng ta nghĩ gì chứ?
Ta xem đám đệ tử bên dưới chạy được một vòng rất nhiều người đã mang bộ dáng thở hổn hển, quay đầu nói với Hoàng Phủ Phi Long:
“Phi Long, lần trước ngươi nói chạy 50 vòng, chẳng lẽ với thân thể ngươi lại có thể vượt qua được sao?”
Hoàng Phủ Phi Long nhìn Hùng Phách, cười xấu hổ, trả lời: “Ta nào có lợi hại như vậy, là Hùng Phách lo lắng tình huống thân thể đặc thù của ta, cho nên không mở gia trì trọng lực, bất quá ta phải chạy thêm mười vòng nữa.”
Ta chợt hiểu. Thủy Hương Vân lên tiếng: “Hùng Phách đại ca, chúng ta ở chỗ này sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Hùng Phách hung ác cười: “Ở chỗ này, ta là lớn nhất, ai dám kiếm chuyện, phải hỏi nắm tay ta trước!” lập tức liếc mắt nhìn ta một cái, “Các ngươi đều là bằng hữu của Hùng Phách ta, ta Hùng Phách ưu điểm nào không có, chỉ là đối với bằng hữu tuyệt đối thân thiết! Sau này Ngũ Đạo học viện có ai tìm các ngươi phiền toái, hãy nói cho ta biết!”
Ta cười nhạt một cái: “Vòng sân này ta thật ra cũng không sao, loại rèn luyện cơ bản này đối với ta trợ giúp cũng không lớn, ta xem vẫn là nhường cho Phi Long vài vòng, miễn cho hắn bớt chút mỡ thừa.”
“Lão Đại! Ngươi không thể làm như vậy a!” Hoàng Phủ Phi Long lập tức kêu thảm.
Hùng Phách không có hảo ý bóp bóp vộ ngực hùng tráng núc ních của Hoàng Phủ Phi Long, nói: “Yên tâm, có Dương huynh đệ phân phó, ta dám chắc sau này sẽ ‘chiếu cố’ hắn nhiều hơn!”
Hoàng Phủ Phi Long phản xạ che ngực lại, đồng thời rùng mình một cái, cảm giác cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu nữa.
Nửa giờ sau, ngoại trừ số ít người còn đứng, cơ hồ tất cả đệ tử cũng đều ngã nằm xuống giữa sân Phược lực tràng, ngay cả khí lực cử động một chút cũng không có, mấy người cuối cùng dìu dắt lần nhau chạy xong hết mười vòng, té lăn trên đất không nhúc nhích. Mà vài người còn đứng cũng không tốt đẹp gì, cả người mồ hôi như suối, chỉ có Mộc Long tình huống tựa hồ tốt một chút, chỉ là nhẹ nhàng thở.
Phược lực tràng ánh sáng chớp giật, trọng lực từ từ giảm xuống, cuối cùng trở lại bình thường. Cảm thụ thể trọng bình thường, tất cả đệ tử đều có cảm giác vô cùng thư sướng, người trước kia tỵ hiềm mình mập mạp, bây giờ cũng cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn.
Cửa mở, ta cùng Hùng Phách mấy người đi đến, mọi ánh mắt đều tập trung lên hai người chúng ta. Lúc này, vô luận lão đệ tử hay tân sinh đều khiếu nại.
“Không công bình! Bọn họ tại sao không chạy!”
“Đúng vậy! Không công bình!”
“Kháng nghị!”
“Hết nói!”
..........
“Đều câm miệng cho lão tử!”
Hùng Phách tức giận rống to một tiếng ẩn hàm chân khí, nhất thời chấn động mọi người đến mức lỗ tai tê dại, thanh âm bất mãn lập tức biến mất. Hùng Phách ánh mắt dữ tợn hung hăng nhìn mấy người, nói:
“Các ngươi bây giờ là thân phận gì? Có tư cách gì nghi ngờ quyết định của ta? Mặc kệ các ngươi ở bên ngoài uy phong cỡ nào, nhưng tại Ngũ Đạo học viện, tại lãnh đạo ban thực chiến khóa này, mời các ngươi nhớ kỹ một điểm, ta là lão tử của các ngươi! Ai dám nghi ngờ quyết định của lão tử, lão tử khiến cho hắn không ra khỏi Ngũ Đạo học viện!”
Không ai dám hó hé nữa, nhưng cả đám trong ánh mắt đều là không phục khí, nhìn ta cùng Hoàng Phủ Phi Long ánh mắt rất bất thiện. Về phần Thủy Hương Vân, bọn họ phần lớn đều biết đây là Thủy gia tiểu thư, thân phận không bình thường, hơn nữa người lại xinh đẹp - đây là nặng yếu nhất, cho nên không ai dám hướng nàng phát hỏa.
Hùng Phách hừ hừ nói:
“Không phục thì sao? Không phục hả! Chỉ cần có người dánh thắng lão tử, sau này không cần đi học nữa, kết khóa lão tử sẽ chấm hắn trọn điểm!”
Nghe xong lời này, không ít người âm thầm đảo mắt trắng dã, đừng nói chúng ta vốn là không phải đối thủ của “Bạo long hình người”, nhìn quanh bây giờ chúng ta chút khí lực cũng không có, còn nói thế nào đánh thắng ngươi? Đứng ra cho ngươi làm bao cát sao.
Thấy không có người ứng chiến, Hùng Phách đắc ý cười:
“Các ngươi chắc không phục rồi! Tưởng lão tử khi dễ các ngươi, chờ các ngươi nghỉ ngơi tốt, lão tử tùy thời hoan nghênh các ngươi khiêu chiến!”
Tiếp theo liếc mắt nhìn ta một cái, ngữ xuất kinh nhân nói:
“Biết ta tại sao không muốn Dương Đào đồng học chạy cùng các ngươi không? Chính là bởi hắn đánh thắng được ta! Cho nên ta mới miễn cho hắn luyện tập!”
Nói xong liếc mắt quét nhìn bộ dáng khiếp sợ lộ vẻ không dám tin tưởng của Mộc Long, quay quay hai sợi dây xích, trào phúng nói:
“Ta nghe nói có người vừa mới khiêu chiến Dương đồng học, thật sự đáng cười, ta hôm nay nói thẳng, muốn khiêu chiến Dương đồng học, trước tiên tự ước lượng mình trước có thể chịu được một xích của ta hay không! Nếu ngay cả xích của ta cũng đánh không lại, còn muốn khiêu chiến Dương đồng học, vậy thật sự là không tự lượng sức!”
Lời này rõ ràng là nhằm vào Mộc Long mà nói, hắn sắc mặt nhất thời hết sức khó coi. Mọi người xôn xao, nhìn ta ánh mắt tất cả đều là không thể tin nổi, nhất là lão đệ tử, bọn họ đều biết thực lực của Hùng Phách, địa giai hạ phẩm tu vi Hùng Phách lại cư nhiên thua dưới tay một chuyển giáo sinh? Vậy không phải nói thực lực của ta đã bước vào địa giai tu vi sao?
69: Nửa chiêu