CỰC PHẨM CHIẾN THẦN

56: Hoàng phủ phi


Hoàng Phủ Phi? Ta trong lòng vừa động, cẩn thận đánh giá Hoàng Phủ Phi, liếc mắt liền nhìn thấu thực lực hắn, nhìn từ cường độ chân khí, đại khái bị vây trong giai đoạn tiếp cận địa giai, so với địa giai hạ phẩm Hùng Phách, vẫn còn kém một bước. Bất quá nhìn hắn bây giờ chỉ nhiều nhất ba mươi bốn năm tuổi (DG: ??? là bao nhiêu), đợi đến tuổi của Hùng Phách, cũng không chắc chỉ là địa giai hạ phẩm.


Hoàng Phủ Phi đạm mạc nhìn Hoàng Phủ Phi Long, phảng phất như nhìn một người xa lạ, lãnh đạm nói:


“Đối phó với những kẻ này mà cũng gây tình cảnh kinh thiên động địa, phế tài chính là phế tài, đâu còn mặt mũi Hoàng Phủ gia!”


Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt biến đổi liên tục, chung quy nói không ra lời. Nói như thế nào ta trước kia tại xã hội hỗn loạn, tiểu đệ bị xem thường, ta làm lão Đại tự nhiên là muốn thay hắn xuất đầu, lập tức lạnh lùng nói:


“Ngươi cùng hắn cùng là người Hoàng Phủ gia sao? Ngươi là đại ca của hắn, lúc đệ đệ cùng người khác liều mạng ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, đừng nói người thật sự là người Hoàng Phủ gia, ta xem bản thân ngươi thật sự có vấn đề đấy!”


Lời vừa nói ra, mọi người đều náo động. Là Hoàng Phủ Phi đứng đầu học viện, tại Ngũ Đạo học viện này, không có ai dám nói như vậy với hắn, mọi lời bàn đều nói về ta, đoán xem người lạ mặt này đến tột cùng là thần thánh phương nào. Trong đám người xem náo nhiệt có người của lãnh đạo ban, lập tức đem tình huống của ta nói ra, tất cả mọi người chợt hiểu, hóa ra là mới chuyển tới, không rõ tình huống, trách không được......


Hoàng Phủ Phi trong mắt hàn quang chợt lóe, quay đầu nhìn ta, mặt không chút thay đổi nói:



“Nếu hắn ngay cả vài người này cũng không chống nổi, họ Hoàng Phủ này, hắn không muốn cũng được! Hơn nữa, đây là chuyện giữa ta và hắn, liên quan gì đến ngươi?”


Ta cười lạnh nói: “Không có ý tứ, đã quên giới thiệu, là bạn cùng phòng với Hoàng Phủ Phi Long, cũng là lão Đại hắn vừa nhận!”


“Lão Đại sao?” Hoàng Phủ Phi liếc nhìn ta một cái, không cảm thấy trong cơ thể ta có chân khí ba động, cười trào phúng, “Một cái phế tài còn chưa đủ, lại tới một cái phế tài nữa, chắc không phải Ngũ Đạo học viện đã rở thành nơi thu dụng phế tài chứ?”


“Ca, người cần gì phải nóng nảy bức người như vậy!” lão Đại bị nhục, Hoàng Phủ Phi Long trầm giọng nói.


Hoàng Phủ Phi cao ngạo ngẩng đầu đạm mạc nói: “Chờ ngươi có thể đánh thắng ta, ta sẽ thu hồi lại lời vừa nói.”


Hoàng Phủ Phi Long đỏ mặt, nhưng lại nói không ra lời.


“A! Ta nhớ ra rồi, hắn không phải chính là người hôm qua hạ gục Lục Tử Khiêm sao?” Trong đám đông có người phát ra tiếng hét kinh hãi.


Chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người ta, ta cũng biến thành tiêu điểm bình luận.


“Thật sự! Thật là hắn a!”


“Kỳ quái, ta như thế nào cũng không cảm thấy hắn có một chút chân khí ba động!”


“Đúng vậy! Ta cũng thế! Hắn thật sự lợi hại như vậy sao? Nghe nói hắn một chiêu đánh gục Lục Tử Khiêm gần chết, thật hay giả đây?”


“Hẳn là thật, nhiều người cùng nhìn thấy.....”


.........


Vừa xoay người nhấc chân chuẩn bị rời đi thân thể Hoàng Phủ Phi cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên kỳ dị, thanh âm vẫn như trước trầm thấp không sợ hãi hỏi:


“Ngươi chính là người chiến thắng Lục Tử Khiêm?”



Ta gãi gãi đầu, miễn cưỡng nói:


“Lục Tử Khiêm là ai? Ta ngày hôm qua chỉ bất quá đánh một đầu chó điên mà thôi.”


Lời vừa nói ra, mọi người lại xôn xao. Tại Ngũ Đạo học viện, mọi người không ai dám mắng Lục Tử Khiêm là cẩu, ngoại trừ Ngũ đại thế gia, cơ hồ cũng không có ai dám đắc tội Lục Tử Khiêm, mà người đắc tội hắn, hạ tràng đều rất thê thảm. Cho nên, cho dù mọi người đối với Lục Tử Khiêm có mấy câu oán hận, nhưng cũng chỉ dám mắng thầm ở trong lòng, bề ngoài vạn vạn lần không dám thể hiện ra.


Mà không kiên kỵ giống ta ở nơi công cộng chửi thẳng mặt, cũng tính là người đầu tiên! Hoàng Phủ Phi trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, lập tức khóe miệng xuất hiện vẻ tươi cười, nói:


“Ngươi nói không sai, Lục Tử Khiêm đích thị là một con chó điên, chó điên thích cắn người.”


Nghe xong lời này, ta đột nhiên đối với Hoàng Phủ Phi ác cảm ít đi rất nhiều, cười nhạt nói:


“Cũng hy vọng hắn không nên gặp gì cắn đó, tỷ như nói tảng đá, nếu không, hàm răng sẽ gãy hết.”


Hoàng Phủ Phi xoay người rời đi, truyền lại thanh âm:


“Ngươi giỏi lắm, hy vọng tại Cực đạo võ hội có thể gặp lại ngươi!”


Thấy Hoàng Phủ Phi đi xa, Hoàng Phủ Phi Long lúc này mới mở miệng:


“Lão Đại, ngươi đừng quá để ý, ca ta nhìn tánh tình như vậy, kỳ thật làm người không tệ. Hắn mặc dù có điểm âm độc, nhưng nếu vừa rồi ta thật sự không thể địch, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ ra tay.” Sau đó thở dài nói: “Kỳ thật hắn cũng nói đúng, nếu ngay cả những người này ta cũng đánh không lại, cũng không xứng đáng là người Hoàng Phủ gia nữa.”


Lúc này người của phòng kỷ bộ học viện tới thu thập tàn cuộc, đây là thỏa thuận của Ngũ Đạo học viện, giống như trong phim cảnh sát, chuyện có thể bỏ qua, thì tuyệt đối sẽ không nhắc lại. Vật phẩm bị hư hao trong lúc đánh nhau chia làm năm phần, Hoàng Phủ Phi Long chịu một phần, bốn phần còn lại phòng kỷ bộ sẽ tìm mấy người Hoàng Quân thu sau, bởi vì thân phận cùng thực lực của Hùng Phách ở chỗ này, tại Ngũ Đạo học viện, cũng không có người nào dám không đền bù tổn thất. Điều này cho ta cảm giác so sánh với mấy người Hoàng Quân, Hùng Phách mới thật sự là xã hội đen, chỉ cần gặp chuyện không hay, chính là lúc hắn kiếm tiền.


Ở lại tiệm của Dương Lệ ăn qua loa, trên đường quay lại ký túc xá, ta hỏi Hoàng Phủ Phi Long: “Được rồi, vừa rồi ca của ngươi nói cái gì Cực đạo võ hội, đó là cái đồ vật gì vậy?”


Hoàng Phủ Phi Long há to miệng nhìn ta, kinh ngạc nói:



“Lão Đại, ngươi sẽ không phải ngay cả Cực đạo võ hội cũng không biết sao? Cũng không giống người hành tinh này nữa rồi!”


Ta nhăn mặt, cả giận quát: “Lão Đại hỏi thì ngươi phải trả lời, nói hươu nói vượn làm gì?”


Thủy Hương Vân một bên cũng không thấy kỳ quái, giải thích:


“Cực đạo võ hội là Cực đạo chiến võng là hội thi võ học mỗi năm một lần, mở ra hướng đến tất cả các cao cấp học viện trong Tân liên bang, có thể tự do báo danh, có thể nói là sự kiện nổi bật nhất trong năm của ngành giáo dục. Trước tiên trong khoa tiến hành đào thải mà chọn, đê khoa mười người, trung khoa năm mươi người, cao khoa một trăm người, tất cả trăm sáu mươi người tiến vào phục tái, sau đó hợp lại một trăm sáu mươi người này chia làm mười sáu tổ, mỗi tổ tiến hành đấu luân phiên, mỗi tổ chọn hai người, như vậy còn lại ba mươi hai cường, ba mươi hai người này chia làm bốn tổ, mỗi tổ tám người, tuyển trong tổ một người chiến thắng, thành tứ cường lúc này tứ cường cuối cùng rút thăm phân tổ, quyết xuất nhị cường, quán quân cuối cùng chọn từ hai người này.”


Ta gật đầu, nói: “Các trận đấu giống như vậy, hẳn là phải có thưởng chứ?”


Hoàng Phủ Phi Long mở miệng cắt ngang tiếp lời:


“Đương nhiên là có! Lọt vào tứ cường có thể vào Di hồn điện của Tân liên bang, tiếp nhận năng lượng quán đính tẩy tủy của thượng cổ chiến hồn di tích lưu lại, đồng thời tứ dư quan hàm cao cấp! Cực đạo võ hội quán quân thậm chí còn có thể tiến vào trong Lâm Phượng các vừa thần bí vừa siêu nhiên tiếp nhận chỉ điểm học tập tuyệt học, chính là công phu của Lâm Phượng các a, tùy tiện xuất ra một thứ, đương thời đều là tuyệt học!”


Ta mỉm cười, nói: “Ngươi tưởng tượng nhất chính là cái Di hồn điện quán đính tẩy tủy sao?”


“Ha ha, chính là lão Đại hiểu rõ ta!” Hoàng Phủ Phi Long cười ha ha, than thở: “Chỉ tiếc vòng sơ tuyển không phải ở Cực đạo chiến võng mà là so đấu thực sự, với tình trạng thân thể ta căn bản không có khả năng thông qua, nếu không mà nói, ta tin tưởng ít nhất có thể đánh vào ba mươi hai cường!”


Xem qua thân thủ cùng phản ứng của Hoàng Phủ Phi Long lúc trước, phối hợp với thiết định chân khí của Cực đạo chiến võng, ta tin tưởng hắn có thực lực này, gật đầu, hỏi:


“Cái Di hồn điện cùng Lâm Phượng các kia là địa phương nào? Thượng cổ chiến hồn là vật gì vậy?”


57: Tình yêu của người con gái


“Nói đến Di hồn điện cùng Lâm Phượng các, vậy thì nó có lịch sử rất dài!”

Hoàng Phủ Phi Long hăng hái bừng bừng giải thích:

“Hai địa phương này được xưng là chỗ tụ hội của võ học đứng đầu nhân tộc! Di hồn điện sau cuộc chiến Đại diệt tuyệt do Tân liên bang thành lập, rồi lại tách ra khỏi độc lập với Tân liên bang, người bên trong, là do những người trong hội nghị Tân liên bang về hưu gọi là các lão cùng các tiền bối đức cao vọng trọng của Ngũ đại thế gia tạo thành, là cộng đồng tham khảo nghiên cứu võ học, tiến vào Di hồn điện, cũng như là cùng Tân liên bang và Ngũ đại thế gia thoát ly liên quan, hoàn toàn không để ý tới thế sự. Tân liên bang vừa mới thành lập từng có di huấn, không tới cảnh sanh tử tồn vong của loài người, Di hồn diện không được xuất thế.”


“Mà so sánh lại, Lâm Phượng các có vẻ càng thêm thần bí, ai cũng không biết nó xuất hiện lúc nào, có lẽ trước cuộc chiến Đại diệt tuyệt, có lẽ là sau cuộc chiến Đại diệt tuyệt. Nhưng cơ hồ mỗi người đều biết, Lâm Phượng các đều là nữ tử trong đó mỗi người đều có tu vi cao đến mức đáng sợ, truyền thuyết trong Lâm Phượng các, không ai thấp hơn thiên giai cường giả! Lịch sử có mấy lần nhân tộc nội loạn, đến mức không thể thu thập được nữa, thì Lâm Phượng các cùng Di hồn điện đồng thời ra tay, dùng vũ lực kinh khủng cùng thời gian ngắn nhất bình định trở lại.

Theo đạo lý mà nói, một tổ chức như vậy, độc lập ra ngoài sự quản lý của Tân liên bang, Tân liên bang không nên ngồi yên không lý đến, nhưng rất kỳ quái, Tân liên bang tựa hồ cùng Lâm Phượng các có sự thỏa thuận nào đó, Lâm Phượng các mặc kệ chính sự, mà Tân liên bang cũng không nhìn đến Lâm Phượng các. Bất quá ta nghĩ, bởi vì duyên cớ trong Lâm Phượng các cao thủ nhiều một cách kinh khủng, do đó Tân liên bang thập phần kiêng kỵ. Bất quá cũng có người đoán, nói Lâm Phượng các chính là hình ảnh giả tượng do Tân liên bang chế tạo ra, có khi nói Lâm Phượng các là một tổ chức bí mật của Tân liên bang lập ra, bất quá phần lớn là lời đồn, không đủ chứng cớ.”


Nói đến chỗ này, Hoàng Phủ Phi Long buồn buồn vô cớ thở dài, nói:

“Truyền thuyết nử tử trong Lâm Phượng các mỗi người mỹ mạo như tiên, Lâm Phượng các Các chủ càng hơn cả thiên tiên, cũng không biết là thật hay giả! Thật muốn gặp mặt một lần! Chỉ tiếc mấy ngàn năm qua Lâm Phượng các rất ít ra mặt, gần nhất là hai ngàn năm trước ra mặt nguyên nhân là vì Cực đạo võ hội. Mỗi lần Cực đạo võ hội, sẽ có một người thu được, đạt được sự chỉ điểm của cao thủ trong Lâm Phượng các, đều là tu vi đột nhiên tăng mạnh, trở thành người nổi bật, nhưng tình huống trong Lâm Phượng các cụ thể thế nào, lại không có một người nào nhắc tới, cho nên Lâm Phượng các đến tột cùng thế nào, đến bây giờ cũng là sự mê hoặc.”

Ta mỉm cười, nói: “Nếu là vừa rồi Dương Lệ ở đây, nghe được lời ngươi vừa nói, chỉ sợ ngươi sau này sẽ thành người cô đơn.”


Hoàng Phủ Phi Long cũng không thèm để ý, cắt ngang một tiếng, nói: “Ta đây là người bình thường tò mò cùng theo đuổi sự vật xinh đẹp, thuần túy thưởng thức cái đẹp! Nói đến ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn thấy người của Lâm Phượng các?”

Ta sờ sờ mũi, nói: “Trải qua những lời ngươi nói, ta cũng có chút suy nghĩ.”

Hoàng Phủ Phi Long lập tức nói với Thủy Hương Vân: “Vậy ngươi không tức giận sao?”

Thủy Hương Vân không nghĩ tới Hoàng Phủ Phi Long chuyển mũi dùi sang nàng nhanh như vậy, ứng phó có chút không kịp, trên mặt ửng đỏ, nói: “Ta tại sao lại tức giận?”

Hoàng Phủ Phi Long nhìn sắc mặt lạnh nhạt của ta, lại nhìn vẻ thẹn thùng của Thủy Hương Vân, hừ hừ hai tiếng, ra bộ dáng mình hiểu rất rõ.

Ta mục bất tà thị, nhưng trong lòng thầm hận, xem ra sau này cần phải hảo hảo giáo dục tên tiểu tử này, ngoài miệng nói:

“Ngươi đừng chỉ đông mắng tây, nhanh nói đến chuyện của thượng cổ chiến hồn, chẳng lẽ Di hồn viện thật sự có quỷ hồn?”

Đối với quỷ hồn loại chuyện này, đổi lại là trước kia, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng, nhưng lúc này ngay cả chuyện xuyên đến thế giới tương lai loại chuyện hoang đường này cũng đã xảy ra, còn có cái gì mà không thể đây? Thật có chút nửa tin nửa ngờ.

Hoàng Phủ Phi Long xấu hổ cười, nói: “Cái này ta cũng không quá rõ ràng, theo đạo lý mà nói chuyện này có thể là giả sao, bất quá người từ Di hồn viện đi ra công lực đều có bước tiến dài, ngay cả tư chất cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, nếu nói là không có thứ gì trợ giúp, đánh chết ta cũng không tin, bất quá, rốt cuộc có hay không quỷ hồn, ta cũng không sáng tỏ, vì người từ Di hồn viện đi ra đối với tình huống bên trong cũng thủ khẩu như bình, một chữ cũng không chịu tiết lộ.”

“Như vậy a....” Ta suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nói Cực đạo vũ hội sẽ là một năm một lần, vậy chỉ cần mỗi năm tiến vào bốn người lần trước, chẳng phải mỗi năm đều có thể tăng công lực sao? Cao cấp giáo dục có thể học đến chín năm, nếu là người tại đê khoa lúc tiến vào tứ cường, trong chín năm chẳng phải năm nào cũng được tăng công lực? Vậy trong chín năm đó không có ai trở thành cao thủ à?”

“Nào đâu có chuyện tốt như vậy!”

Hoàng Phủ Phi Long lắc mạnh đầu, “Mỗi người cả đời chỉ có thể thừa nhận một lần quán đính tẩy tủy, mà theo ta có người tiết lộ, cơ bản là ngươi tuổi còn trẻ, tu vi càng cao, quán đính xong trình độ càng trở nên lợi hại. Chỉ cần ngươi trải qua một lần quán đính, sau này sẽ không có cơ hội thứ hai, mặc dù tiến vào bốn người, cũng chỉ là cho người cùng cao thủ Di hồn viện có cơ hội luận bàn chỉ điểm một chút. Dù vậy cũng rất tốt, dù sao những người trong Di hồn viện, mỗi ngày đều là nghiên cứu võ học, đối với giải thích võ học không phải thứ chúng ta có thể nghĩ tới,có thể được họ chỉ điểm, tuyệt đối có thể hữu dụng cả đời. Mà Lâm Phượng các bên kia tình huống cũng giống như vậy, mặc dù ngươi hai lần đoạt được hạng nhất, các nàng cũng không đưa cho ngươi hai thứ tuyệt học, chỉ là cũng ngươi chỉ điểm mấy điểm khiếm khuyết cần cải tiến thôi.”

Nói tới Hoàng Phủ Phi Long nở nụ cười, lại nói:

“Nói đến thật ra có một điểm thú vị, hơn mười năm trước có một người rất cường hãn, liên tục bảy lần đoạt được đệ nhất Cực đọ võ hội, bắt đầu là vì đề cao vũ kỹ thu lấy tuyệt học. Về sau, hoàn toàn là vì muốn gặp mặt một nữ tử Lâm Phượng các. Chỉ tiếc người con gái Lâm Phượng các kia đối với hắn thật sự không hề động tâm, làm người này thật sự buồn bực, trên đỉnh cao khoa đột nhiên mất tích, lúc sắp đi hắn có nói một ngày nào đó sẽ luyện thành tuyệt học, đánh đến Lâm Phượng các, đem cô gái kia ra đi!”

“Chuyện này ta cũng nghe nói qua, nói vậy người con gái kia nhất định phi thường xinh đẹp, chỉ là khổ cho nam tử nọ, một mảnh chân tình không có hồi báo, lại vô oán vô hối, thật là vừa đáng kính vừa thương cảm.” Thủy Hương Vân thanh âm sâu kín.

Ta trong l*иg ngực như bị kiềm hãm, không hiểu sao lại thấy phiền. Hoàng Phủ Phi Long nhìn ra không đúng, cũng không dám lên tiếng nữa. Trong nhất thời mỗi người đều có lòng riêng, không ai nói chuyện nữa.

Rất nhanh đi tới hết đường, phân biệt đi sang ký túc xá nam sinh và nữ sinh. Hoàng Phủ Phi Long nói: “Lão Đại, ta không được, đi trước một bước!” nói xong liền bỏ chạy té tát.

Ta cùng Thủy Hương Vân trầm mặc nhìn nhau. ánh mắt hai người đều phức tạp. Chứng kiến ánh mắt Thủy Hương Vân đầy sự u oán cùng đau thương, ta trong lòng đau xót, có một loại xúc động muốn đem nàng gắt gao ôm vào lòng.

Chỉ là, một âm thanh trong lý trí nhắc nhở: ngươi xứng sao? Ngươi có thể cấp cho nàng một tương lai sao? Ngươi có thể bỏ mặc chuyện của muội muội mà cùng người yêu vui vẻ sao? Ngươi có chỗ nào đáng để người ta yêu? Ngươi bất quá chỉ là một tên côn đồ mà thôi! Thanh tỉnh lại đi, nàng là một Đại tiểu thư như thế nào lại xem trọng một tên côn đồ như ngươi?

Ngươi có cái gì đáng để nàng yêu? Tướng mạo không có tướng mạo, tiền không có tiền, quyền thế không có quyền thế, nếu không phải bởi ngươi có một thân thể kỳ lạ, một thân vũ kỹ cao cường, nàng có thèm để ý đến ngươi? Nàng bất quá muốn lợi dụng ngươi, lung lạc ngươi mà thôi!

Chính là...

Cố tình lạnh lùng cũng tốt, cố tình hoài nghi cũng tốt...

Mặc dù không muốn thừa nhận...

Nhưng là.... tựa hồ ta thật sự đã yêu thương nàng...

Thấy ánh mắt nàng như vậy, trong tâm ta phảng phất cũng tan nát.

Bình luận

Truyện đang đọc