CỰC PHẨM CHIẾN THẦN



“Đây!”



Hoàng Phủ Phi Long tiếp lấy qua tấm thẻ kim loại màu đen, nhìn thoáng qua, sắc mặt đại biến, nói: “Lão Đại, ngươi từ nơi nào lấy được thứ này?”



Ta nuốt ngụm nước bọt, thản nhiên nói: “Từ trên người xác chết lấy xuống, ngươi biết gì?”



Hoàng Phủ Phi Long thần sắc ngưng trọng nhìn ta, trầm giọng hỏi: “Có người muốn giết ngươi?”



“Xem ra ngươi biết rất rõ tấm lệnh bài này, nói rõ cho ta.” Ta cười nhạt nói.



Hoàng Phủ Phi Long từ thần sắc của ta đã biết được đáp án, gật đầu nói:



“Ta cũng biết không nhiều lắm, chỉ biết lệnh bài này thuộc về một tổ chức sát thủ gọi là ‘Ám hồn’. Trong giới sát thủ, ‘Ám hồn’ rất có tiếng, nghe nói đã có mấy ngàn năm lịch sử, hiệu suất thành công đạt tới mức kinh khủng 98%. Chỉ cần ‘Ám hồn’ xuất động, thường là cục diện đã tới mức không chết không thôi, ngay cả lúc ăn ngủ cũng không thể an ổn, tùy thời đều phải phòng bị ám sát. Ngàn năm trước từng có chuyện, có người ra giá trên trời mua cái mạng của sát thủ thiên giai, bị ‘Ám hồn’ ám sát tới một trăm năm, rốt cuộc làm cho hắn chết bởi một loại độc hết sức lợi hại.




Đương nhiên, muốn mời thì cái giá phải trả tự nhiên không tầm thường. Mà trong ‘Ám hồn’, căn cứ vào sự khó khăn khác nhau nhiệm vụ, chia làm năm cấp bậc SABCD, bọn họ cũng có năm cấp bậc sát thủ tương ứng. Ngươi xem, khối này có bốn đường màu vàng, vậy nói rõ sát thủ đó đối phó với ngươi là sát thủ cấp A, trong ‘Ám hồn’ mà nói, cũng có thể xem như là nhân vật hiếm thấy rồi, nghe nói thực lực đều trên địa giai hạ phẩm.”



Ta nhìn thoáng qua khối lệnh bài, quả nhiên có bốn đường chỉ màu vàng như lời của Hoàng Phủ Phi Long.



Hoàng Phủ Phi Long hít vào một hơi, nhíu mày, nói: “Lão Đại, lần này bọn họ phái A cấp sát thủ thất bại, thời gian nữa sẽ là phái sát thủ cấp bậc cao nhất S cấp đối phó ngươi, lúc này sẽ rất phiền toái.”



Ta mỉm cười nói: “S cấp sát thủ, hẳn là chuyên đối phó thiên giai cao thủ sao… Ngươi không tin tưởng ta?”



“Ta đương nhiên tin lão Đại rồi!” Hoàng Phủ Phi Long lập tức trả lời.



Ta tự tin nói: “Nếu ngươi tin tưởng ta, ta sẽ nói với ngươi, vô luận là sát thủ S cấp cũng được, hay là lại sẽ ra thêm một cái SS cấp sát thủ cũng hay, ta là lão Đại ngươi, sẽ tuyệt đối không có việc gì, bọn họ nếu dám đến, ta nắm chắc bọn chúng có đi không về!”



Hoàng Phủ Phi Long lẳng lặng nhìn ta, sau đó lắc đầu nói: “Ta không biết tại sao lão Đại ngươi tự tin như vậy, nhưng ta muốn lão Đại ngươi hiểu được, muốn giết một người tịnh không nhất thiết phải xung đột trước mặt, hoặc là dụng độc, hoặc là dùng người thân cận nhất với ngươi uy hiếp khiến ngươi phải tự vận, đây đều là thủ pháp giết người rất thường dùng, với tập đoàn sát thủ ‘Ám hồn’ này, vì hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.”



Ta lặng người, không sai, nếu bọn chúng tới tìm ta thì không có gì, dụng độc ta không sợ, nhưng nếu chúng dùng người bên cạnh uy hiếp ta, như là Thủy Hương Vân, ta sẽ làm thế nào đây?



Ta bắt đầu trầm tư, nếu thật sự gặp phải loại tình huống này, ta sẽ lựa chọn như thế nào, cuối cùng kết quả tự hỏi là, ta rất có thể sẽ bỏ mặc Hương Vân mà lựa chọn bảo toàn cho chính mình, sau đó vận dụng hết thảy thủ đoạn đem “Ám hồn” hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này…



Đúng vậy, ta sẽ làm như thế, bởi vô luận thế nào, ta cũng không thể chết được, mặc dù cơ hội trở về thời không của mình hết sức xa vời, nhưng ở thời không kia, còn có muội muội đang chờ ta, so sánh với muội muội, phân lượng của Thủy Hương Vân chưa nặng bằng.



Ta biết ý nghĩ của mình đồi với Thủy Hương Vân rất không công bằng, nhưng người đều có tính tự tư, phim Hàn nhân vật chính khi yêu đều không để ý hết thảy, nhưng phim là phim, sự thật chính là sự thật. Ta không có khả năng vì một người đàn bà mà buông tha hy vọng cùng muội muội đoàn viên, dù cái hy vọng kia thật mong manh xa vời…



Bất qua, cái này chỉ là tình huống xấu nhất, chỉ cần còn một tia hy vọng, ta quyết không để Thủy Hương Vân xảy ra chuyện gì!



Mà biện pháp tối ưu nhất tránh phát sinh tình huống đó…




Trước khi “Ám hồn” động thủ một lần nữa, đem nó biến mất khỏi thế giới này là được…



Trước đó ta đã có nói với Thủy Hương Vân: “…nếu có kẻ muốn thương tổn nàng, ta nhất định sẽ thương tổn hắn trước, đưa hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”



Bây giờ, đó là lúc ta thi hành lời hứa đó.



Nghĩ tới đây, ánh mắt ta lạnh dần, trên người tản mát ra sát khí nhàn nhạt, hơi thở lạnh như băng làm Hoàng Phủ Phi Long trong lòng cả kinh, hắn đã là lần thứ hai chứng kiến ta có ánh mắt như vậy, lần đầu là lúc ta phế đi Lục Tử Khiêm, nhịn không được hỏi: “Lão Đại, ngươi đang nghĩ gì?”



Ta bình tĩnh nói: “Phi Long, ta muốn ngươi giúp ta, bất kể phương pháp gì, dùng thời gian ngắn nhất tìm ra tổng bộ ‘Ám hồn’.”



Hoàng Phủ Phi Long không thể bảo trì bình tĩnh được nữa, thất thanh kêu: “Lão Đại , ngươi muốn diệt ‘Ám hồn’? Không nên xúc động a!”



Ta khoát tay, lắc đầu nói: “Ngươi không cần khuyên ta nữa, ý ta đã quyết, nếu ngươi còn coi ta là lão Đại, thì cứ nghe lời ta nói! Ta có thể cam đoan với ngươi, sẽ không có chuyện gì không may đâu!”



Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt biến đổi mấy lần, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: “Hảo! Ta đáp ứng ngươi! Bất quá, lão Đại, ta muốn ngươi dẫn ta cùng đi!”



“Ngươi không cần đi, ta tự có phương pháp tự vệ, ngươi lại bất đồng, ‘Ám hồn’ có thể tồn tại mấy ngàn năm, trong đó nhất định có không ít cao thủ, bằng thực lực của ngươi bây giờ , hay là, nói khó nghe một chút, chỉ có nước liên lụy ta mà thôi.”



Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt trắng nhợt, lập tức cười khổ nói: “Nói không sai, là ta quá xúc động rồi, nếu lão Đại ngươi nắm chắc như vậy, ta cũng không khuyên ngươi nữa, yên tâm đi, ta sẽ tận lực cung cấp tin tức cho ngươi.”



Ta vỗ vai Hoàng Phủ Phi Long, chân thành nói: “Cám ơn ngươi, Phi Long, ta thiếu ngươi một cái nhân tình.”



Hoàng Phủ Phi Long lắc đầu bật cười nói: “Cái này cũng tính là nhân tình sao, vậy ngươi giúp ta khôi phục chân khí thì tính là gì, không phải lấy thân báo đáp chứ?”



“Ngươi cút đi!”



Ta cùng Hoàng Phủ Phi Long cười cười.




Buổi sáng ngày thứ hai, ta cùng Hoàng Phủ Phi Long vội vàng từ trong túc xá đi ra, lập tức phát hiện trên dường tới giáo học lâu mọi người đều nhìn chúng ta với ánh mắt không bình thường, làm cho ta cảm thấy buồn bực.



Đột nhiên, ta bị một nữ sinh khá dễ thương cản lại.



Chỉ thấy nữa sinh nọ đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng không thôi, ta trong lòng cả kinh, nghĩ thầm không phải muốn bày tỏ với ta đó chứ?



Hoàng Phủ Phi Long thì lại mang cái vẻ mặt quỷ bí nhìn ta.



“Dương, Dương Đào đồng học, anh có thể giúp ta ký tên không?” Cô gái hơi lắp bắp khi nói chuyện, ngữ khí rất kích động.



“Đương nhiên là có thể.” Ta mỉm cười trả lời.



Mấy này nay nhìn lén ta, âm thầm ái mộ không ít, tìm ta ký tên cũng có rất nhiều, bởi vì ba bài hát mà ta có rất nhiều fan, từ lúc bắt đầu khá lúng túng, đến bây giờ đã ung dung ứng đối, ta càng ngày càng cảm thấy mình là nghệ nhân như trên TV trước kia.



Cô gái vội vàng lấy ra giấy bút – là giấy thật, tại tương lai này rất ít dùng tới, dù sao giờ là thời đại điện tử, ngoại trừ một ít người mê thư pháp, ai còn dùng nữa chứ. Trước kia ký tên có nhiều người chỉ dùng chữ ký điện tử, rất ít dùng giấy.



Thấy trang giấy này, ta không khỏi cảm thấy thân thiết, nắm mạnh bút họa ra một chữ “Dương”, liền nghe cô gái hô to một tiếng: “Chậm đã!” là cho ta không phòng bị giật mình một cái, bút vừa trợt, trên giấy họa ra một đạo ấn ký màu đen.



20-09-2009, 01:33 PM



Cực Phẩm Chiến Thần


Bình luận

Truyện đang đọc