CỰC PHẨM CHIẾN THẦN



Hoàng Phủ Đường cười hà hà, nói: “Hung hăng cũng không hung hăng bằng ngươi, người ngồi ở đây ai không biết Vân Bất Phàm nào đó là cuồng đánh đấm? Dương Đào ngươi tuổi còn trẻ, nhưng đã có tu vi thiên giai, chỉ điểm đó, liền đè bẹp mấy lão già chúng ta rồi! Phi Long tiểu tử đó nhận ngươi làm lão Đại, một chút công sức cũng không mất, ngươi đã đem cho hắn một thân công lực, thật ra ta vẫn còn chưa cảm tạ ngươi cho tốt đấy.”



“Quá khen rồi, chuyện của Phi Long, ta cũng chỉ là đánh bậy mà ra thôi.” Ta khiêm nhường nói.



“Vị kia là đương đại gia chủ Kim gia, Kim Đao, mặc dù nhìn bề ngoài ngang ngạnh cứng ngắc, nhưng giao du không tệ!” Hỏa Vân Bất Phàm tiếp tục nói.



Kim Đao nhìn ta, khóe môi khẽ nhúc nhích, xem như là cười, giọng nói so với khuôn mặt hòa khí hơn nhiều, nói: “Ngươi khỏe chứ, tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, không hiểu sự, thích làm loạn náo nhiệt, chuyện trước kia là nó không đúng, ta ở đây thay nó hướng ngươi xin lỗi.”



Ta sững sốt, lập tức hiểu ra, người hắn nói chính là chuyện Kim Tiểu Uyển mấy lần phiền toái ta. Trong yến hội, ta cũng nhìn thấy nàng, nàng tựa hồ nhìn qua có chút tiều tụy, hơn nữa lúc ta lướt qua, nàng lại không dám nhìn ta? Chẳng lẽ lại có âm mưu gì?



Đối với tiểu nha đầu này vẫn còn muốn tìm ta gây chuyện, ta vẫn hết sức cảnh giác. Cười cười, ta bình tĩnh nói: “Kim gia chủ quá lo lắng, không phải ngươi nhắc tới, ta thật sự đã quên chuyện đó rồi.”




Kim Đao gật đầu, khóe miệng vừa động, nói: “Như thế là tốt rồi, ta cũng không muốn bởi nha đầu này lỗ mãng, mà đắc tội cao thủ thiên giai, nếu không ta ngay cả ngủ cũng không yên được?” Nói rồi trong mắt mang một điểm ý cười.



Nghe hắn nói như vậ, ngoại trừ Mộc Thanh chỉ cười nhạt, tất cả mọi người đều ha ha cười rộ lên, mà ta cũng hiểu được, Kim Đao này nhìn qua rất khó giao tiếp thật ra lại có chút đáng yêu, quả nhiên như lời của Hỏa Vân Bất Phàm, là một tên dễ gần.



Ta xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Mộc Thanh, ánh mắt bình tĩnh, lộ ra một tia tươi cười không rõ, nói: “Mộc gia chủ, đã lâu không gặp, ngươi đi đâu vậy?”



Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mộc Thanh, chuyện ta và hắn có xung đột, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, chúng gia chủ đều thông qua mạng lưới tình báo biết rõ, bằng không vừa rồi Hỏa Vân Bất Phàm cũng sẽ không chỉ giới thiệu Hoàng Phủ Đường và Kim Đao cho ta nhận thức, hiển nhiên là đã biết ta cùng Mộc Thanh là mối quen biết cũ.



Mộc Thanh diện mục bình tĩnh, mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp, không nghĩ chỉ mới vài tháng không thấy, Dương Đào ngươi tu vi đã tịnh tiến như thế, thật sự là chuyện đáng mừng!” Trong lúc nói chuyện, phảng phất như cùng ta chưa từng có nửa điểm hiềm khích.



“Phải không? Cũng hy vọng những lời này của gia chủ xuất phát từ thật tâm thì tốt.” Ta không phủ nhận cười, liền nhìn Hỏa Vân Bất Phàm nói: “Hỏa Vân gia chủ, xem bộ dạng mấy vị gia chủ thế gia các người phải có chuyện cần thương lượng mới đúng, không biết tại sao lại dẫn theo một ngoại nhân như ta vào chỗ này?”



Mấy người gia chủ liếc mắt nhìn nhau, đều có chút giật mình ta truy vấn trực tiếp như vậy.



Thủy Kiếm Phi cười cười, nói: “Kỳ thật cũng không phải cùng ngươi hoàn toàn không có quan hệ. Ngươi là Kim Phi Tích, cùng thân phận cao thủ thiên giai, chỉ sợ bây giờ chính phủ liên bang đã biết được, cũng bắt đầu bày ra hành động đối với ngươi rồi. Có thể nói, ngươi bây giờ bị vây trong một tình cảnh hết sức nguy hiểm, đó là bởi quan hệ của ngươi cùng Hương Vân, Thủy gia chúng ta có thể làm hậu thuẫn cho ngươi. Nhưng cũng có rất nhiều chuyện phòng ngừa không được, dù sao Ngũ đại thế gia trên thương trường chiếm vị trí trọng yếu, ở trong chính trị mấy ngàn năm qua lại chưa từng hỏi tới.”



“Không sai!” Hỏa Vân Bất Phàm tiếp lời, nhìn ta thật sâu, câu nói phía sau làm ta cả kinh thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên. Chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không sai, ngươi ngoại trừ thân phận Kim Phi Tích... Một đoạn thời gian trước cao thủ thiên giai mang chân khí tử sắc bằng tự thân lực lượng hủy diệt ‘Ám Hồn’ cùng bang phái ‘Đằng Long bang’ ở thành phố Thanh Lan, người kia hẳn cũng là ngươi đúng không!”



Sắc mặt ta khẽ biến, hạ ý thức liếc nhìn Thủy Kiếm Phi bên cạnh một cái.



Thủy Kiếm Phi cười khổ nói: “Ngươi không cần nhìn ta, ta một lời cũng không nói, lão nhân gia vẫn thủ khẩu như bình, phong tỏa hết mọi tin tức có hại, trước hôm nay, ta cũng không biết ngươi chính là cao thủ thiên giai tử sắc chân khí kia.”



“Vậy các ngươi làm thế nào mà biết được?” Khiếp sợ qua đi, ta lập tức bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi.




Hoàng Phủ Đường cười rung gương mặt béo phì, nói: “Kỳ thật cũng không có gì phải kỳ quái, nói thật ra rất đơn giản, ngươi cho rằng cao thủ thiên giai trên thế giới này rất nhiều sao? Phải biết, thiên giai, đã mấy trăm năm qua không có xuất hiện qua, mà bây giờ đột nhiên đi ra một thiên giai cao thủ thần bí mang trên mình chân khí tử sắc, tiếp theo lại biết một tên thiếu niên Dương Đào có tu vi thiên giai là Kim Phi Tích hoành hành không cố kỵ trong Cực đạo chiến võng, ngươi nói có thể không làm người ta sinh ra liên tưởng sao? Một cao thủ thiên giai xuất hiện đã khó có được, lại đồng thời xuất hiện hai cao thủ thiên giai, tỷ lệ phi thường nhỏ nhoi, trong lịch sử cũng rất ít xuất hiện, ngươi chính là cao thủ thiên giai mang chân khí tử sắc kia, tỷ lệ này rất cao.”



“Cho nên nói-” Kim Đao từ từ nói: “Tình cảnh của ngươi bây giờ, rất nguy hiểm, phi thường nguy hiểm! Lực phá hoại của thiên giai cao thủ, không phải người bình thường có thể tưởng tượng, lực lượng như vậy đặt ở nhân gian, không thể nghi ngờ chính là trái tạc đạn tùy thời bùng nổ, chính phủ liên bang nhất định sẽ nghĩ tới biện pháp khống chế ngươi! Một khi bị khống chế, ngươi có thể trở thành mục tiêu tranh đoạt của các phái hệ trong chính phủ liên bang, đến lúc đó cuộc sống của ngươi tuyệt không dễ chịu. Nếu ngươi không chịu quy thuận, vậy chính phủ liên bang sẽ theo một cách làm nhất quán, thông qua quá trình tẩy não đem trí nhớ cùng võ học tách ra, sau đó giết ngươi để trừ hậu họa!”



Nghe đến đó, trong lòng ta lạnh ngắt, không nghĩ thế gian này lại có loại trang bị điện tử lấy ra trí nhớ chỉ có trong tiểu thuyết huyền huyễn, nếu để bọn họ lấy ra trí nhớ của ta, vậy chẳng phải sẽ biết được lai lịch của ta hay sao? Nói như vậy, ta rất có thể sẽ biến thành một con chuột bạch thí nghiệm nha...



Nghĩ tới đây, ta không nhịn được da đầu tê dại.



Thủy Kiếm Phi hòa nhã nói: “Cho dù giết không được ngươi, bọn họ tuyệt đối cũng có biện pháp đem ngươi vây khốn, dù sao, ở niên đại này, thiên giai cao thủ cũng không phải là vô địch, có đôi khi, lực lượng khoa học so với võ kỹ càng đáng sợ hơn... Mà bây giờ, bên trong chính phủ tựa hồ sinh ra biến hoa, bình lặng mấy ngàn năm, rốt cuộc cũng động thủ với Ngũ đại thế gia chúng ta rồi. Có thể nói, tình hình của Ngũ đại thế gia chúng ta bây giờ cũng không lạc quan hơn ngươi bao nhiêu, muốn bằng lực lượng thế gia bảo trụ được ngươi, cũng còn phải xem thực tế, cho nên, hôm nay đem ngươi gọi tới đây, bởi chúng ta đã là người ngồi cùng thuyền, phải cộng đồng tiến thoái, thương lượng đối sách.”



Trong lòng ta bắt đầu hiểu được, tình cảnh của ta quả thật không lạc quan, mà bọn họ sở dĩ gọi ta tới đây, nói tới cùng, cũng là muốn dựa vào tu vi thiên giai của ta, nhiều hơn một cao thủ thiên giai, liền nhiều hơn một phần thực lực, nhân tiện nói: “Theo ta thấy, các ngươi thương lượng hẳn đã có kết quả rồi chứ.”



Lời vừa nói ra, lập tức làm cho mấy gia chủ bắt đầu trở nên có chút xấu hổ. Trong lòng ta có chút không thoải mái, vừa rồi bọn họ phối hợp ăn ý nói một tràng thông suốt, rõ ràng trước đó đã có thương lượng qua, điều này làm cho ta có một loại cảm giác bị người ta tính kế, nhất là Thủy Kiếm Phi cũng có tham dự vào, càng làm thấp hơn hảo cảm với vị nhạc phụ tương lai này.



Tâm niệm nhanh chóng quay ngược trở lại, trong lòng ta đã có quyết định, cười nhạt, nói: “Con người của ta tương đối đơn giản, thầm nghĩ một cuộc sống bình lặng nhàn nhã, không muốn tham dự tới đấu đá chính trị, thứ ta không thể đáp ứng được.”



“Này-” Mấy vị gia chủ hai mặt nhìn nhau, đều không rõ tại sao đã nói rõ ràng như vậy rồi, ta tại sao lại làm ra quyết định như vậy được.



“Dương Đào, người cần phải lo nghĩ cho rõ ràng đấy! Bằng tình cảnh bây giờ của ngươi, nếu cô quân tác chiến, là phi thường bất lợi!” Thủy Kiếm Phi mặt lộ ưu sắc nói.



Ngữ khí ân cần của hắn, lại làm ấn tượng của ta với hắn tốt hơn một chút. Ta bình tĩnh nói: “Thủy bá bá không cần nhiều lời, ý ta đã quyết. Bây giờ thân phận hợp pháp của ta là học viên tại Ngũ Đạo học viện, bọn họ không có lý do tới bắt ta. Nếu là bọn hắn còn tới tìm ta phiền toái...” Ngữ khí ta lạnh xuống: “Cùng lắm thì, tới một kẻ giết một tên! Tới hai tên, thì giết một cặp!”



Ánh mắt ta lạnh lùng như hàn băng, trong giọng nói mang theo một ý vị sâm trầm, làm cho năm vị gia chủ ở đây trong lòng cũng lạnh cả người.




“Sát khí thật mạnh...” Hoàng Phủ Đường thủy chung vẫn mang theo vẻ mỉm cười hòa khí thần sắc vừa động, lẩm bẩm nói.



“Hừ! Tiểu tử thật cuồng vọng! Đến lúc đó thật sự cùng chính phủ liên bang chống lại, cười không biết ngươi có thể giống như bây giờ không?” Mộc Thanh cười lạnh một tiếng.



Môi ta nhếch lên một chút, lộ ra hàm răng trắng bạch, ánh mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Mộc Thanh, chậm rãi nói: “Đối với người đối với ta không có ý tốt, ta khi làm việc tuyệt không nương tay, có một số việc, chỉ có một không có hai, nếu như không, trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu lai! Hy vọng Mộc gia chủ có thể ghi tạc trong lòng!”



(@: Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân sang lại mọc – ta thích câu tiếng hán hơn )



“Ngươi!” Mộc Thanh sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nhưng một câu cũng không dám nói lại, trong ánh mắt ngoại trừ kinh sợ, còn có ý sợ hãi.



Mà mấy vị gia chủ khác cũng động dung, không nghĩ ra ta cùng Mộc Thanh trong đó cuối cùng mâu thuẫn gì, lại khiến ta đương trường nói ra như vậy, cái này rõ ràng là uy hiếp tới Mộc Thanh rồi.



Hiệu quả uy hiếp hết sức rõ ràng, cũng y như lời trước đó của Kim Đao, bị một thiên giai cao thủ chỉ mặt, chỉ sợ ngủ cũng sẽ không yên được, cho dù Mộc Thanh tự nhận tâm cơ thâm trầm, lúc này cũng không nhịn được biến sắc, tâm sanh sợ hãi.



“Nên nói cũng đã nói, cứ như vậy đi, Dương Đào cáo từ vậy.” Thu liễm thần sắc, ta bình thường nói một tiếng, liền xoay người rời khỏi phòng hội nghị.



21-11-2009, 03:56 PM



Cực Phẩm Chiến Thần


Bình luận

Truyện đang đọc