CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao, Sil

Đối với một người ham ăn mà nói, cái gì cũng có thể nhịn, duy chỉ có bị bỏ đói là tuyệt đối không thể nhịn!

Khuôn mặt nhỏ của Lục Hạo như sắp khóc vậy, một khi mẹ vắng nhà là ba cứ như vậy đó!

Tận mắt chứng kiến nhìn bộ dáng Lục Hạo lúc này, mấy người trong tổ đạo diễn xung quanh đều cảm thấy bé trông vô cùng đáng thương.

Lục Phỉ vừa đi ra đã thấy bộ dáng tủi thân của con trai mình, dừng bước, sau đó bước chậm tới trước mặt Lục Hạo, bình tĩnh nói: “Con muốn ăn gì? để ba làm cho con ăn.”

“…À, con muốn ăn trứng lòng đào, kẹp với bánh mì, phía trên phết thêm sốt salad. Với cả, con còn muốn một ly sữa bò nhiều đường.” Nghe vậy, mắt Lục Hạo liền sáng lên, dáng vẻ “Bi thương” vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình, lúc đang nói, còn không nhịn được mà li3m môi.

“ Ừm.” Lục Phỉ đáp, lập tức xoay người đi vào phòng bếp, lúc xoay người, khóe miệng vốn mím chặt lại không dấu vết dần buông lỏng. Quả nhiên vợ nói không sai mà, “Mỹ thực kế” đúng là cách tốt nhất để thu hút sự chú ý của con trai.

Mà lúc này, Lục Hạo hiển nhiên đang mong chờ “Mỹ thực” phía trước, tâm trạng liền tốt lên, chạy ra phòng khách, cầm điều khiển bật TV lên, rồi ngồi trên sô pha chăm chú xem TV.

Người quay phim cho Lục Hạo vốn đang tìm một vị trí tốt để quay bé, ai ngờ Lục Hạo đã cảm nhận được sự tồn tại của đối phương liền dời tầm mắt, mỉm cười ngọt ngào với máy quay, rồi lại đưa mắt nhìn về phía TV.

Lúc này, một vị biên tập viên nhận được nhiệm vụ nói chuyện với Lục Hạo.

“Bạn nhỏ Lục Hạo, chào cháu.”

“Cháu chào cô ạ.” Lục Hạo nghe được âm thanh phát ra liền quay đầu nhìn phía về phía vị biên đạo. Mẹ đã từng dặn, khi có người hỏi chuyện thì nhất định phải lễ phép với đối phương.

Biên tập viên thấy Lục Hạo chịu để ý tới mình, vội kiềm chế tâm trạng kích động lại, hỏi cậu: “Cô có thể hỏi cháu mấy câu không?”

“Dạ được ạ.” Lục Hạo gật đầu.

“Ba cháu có thường xuyên làm bữa sáng cho cháu không vậy?” Biên tập viên hỏi, cô không biết chuyện gì đang xảy ra trong bếp lúc này, nên vẫn không bình luận gì về tài nấu nướng của Lục nam thần.

Nghe vậy, bé liền lắc đầu: “Chỉ có hôm nào mẹ ngủ dậy trễ thì ba mới làm thôi ạ.” Lục Hạo nói xong, dường như nhớ tới chuyện gì, lại nói thêm một câu: “Tối qua rõ ràng mẹ có nhắc ba phải làm bữa sáng cho Hạo Hạo, thế mà ba lại quên!”

Biên tập viên liền đỏ bừng mặt khi nghe bé trả lời. Tại sao cô lại cảm thấy câu trả lời của nam thần nhỏ thật không trong sáng vậy chứ…

Ý nghĩ đen tối mau biến đi!

Biên tập viên không ngừng thôi miên chính mình, cố gắng tập trung tư tưởng vào Lục Hạo đang ở trước mặt mình, lại tiếp tục hỏi: “Vậy bữa sáng ba cháu làm có ngon không?”

“Dạ ngon ạ.” Lục Hạo vừa nói, ánh mắt lại không khỏi trông mong nhìn về phía phòng bếp, lập tức trở nên nôn nóng.

Ngay sau đó, Lục Hạo giống như ngửi được mùi thơm truyền ra từ trong phòng bếp, nhảy phắt từ trên sô pha xuống, chạy vụt vào bếp.

Biên tập viên đạo đứng một bên chuẩn bị hỏi vài câu nữa lập tức vỡ mộng.

Chẳng lẽ nam thần nhỏ nhà Lục nam thần lại là một bé con tham ăn sao?

Lúc này, bóng dáng Lục Hạo đã xuất hiện trước ống kính đang quay Lục Phỉ.

Bé nhìn chằm chằm vào chén trứng lòng đào để ở một bên, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: “Ba ơi, khi nào mới có thể ăn được? Bụng con đang kháng nghị đây này.”

“Sắp rồi.” Lục Phỉ không nhịn được mà cong khóe môi khi nhìn bộ dáng ngốc nghếch, đáng yêu của con trai, đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng giờ lại trở nên nhu hòa khi nhìn thằng bé.

Khung cảnh này khiến người quay phim cảm nhận được bầu không khí ấm áp, ấm áp đến mức bọn họ không nỡ phá hỏng.

Hơn nữa, tận mắt chứng kiến một Lục Phỉ ngày thường luôn lạnh lùng giờ lại lộ ra biểu cảm mềm mại như vậy, chính là một kỳ tích vĩ đại với bọn họ rồi. Người quay phim cảm thấy, vì mùa đầu tiên của Bố đã về có Lục Phỉ gia nhập nên nhất định chương trình này sẽ ngày càng hot cho mà xem.

Một lát sau, Lục Phỉ làm xong hai phần sandwich, bày biện gọn gàng ra đ ĩa, sau đó bưng ra khỏi bếp.

Mà phía sau anh là cái đuôi nhỏ Lục Hạo đang trông mong nhìn theo đ ĩa thức ăn.

Chờ tới khi đến bàn ăn, Lục Phỉ vừa mới đặt cái đ ĩa xuống, Lục Hạo đã lập tức vươn đôi tay nhỏ của mình về phía ba, miệng không ngừng thúc giục: “Ba mau ôm con lên đi, nhanh lên ~”

Lục Phỉ thấy dáng vẻ nôn nóng này của con trai, chỉ nhẹ nhàng bế bé lên bàn ăn.

Ngay sau đó, mắt Lục Hạo đã không còn nhìn thấy được bất cứ thứ gì cả!

Trong mắt cậu bây giờ chỉ có mỗi sandwich thôi.

Khung cảnh tiếp theo ở trong ống kính của nhóm quay phim chính là như này đây.

Lục Phỉ ngồi ăn sandwich của mình một cách ưu nhã, thỉnh thoảng sẽ giúp Lục Hạo lau một ít vụn bánh mì bên mép.

Còn hai tay nhỏ của Lục Hạo đang cầm sandwich, miệng cứ liên tục há to cắn một miếng thật lớn, sau đó hai má nhỏ sẽ phồng lên giống như một con hamster.

Hai khuôn mặt giống hệt nhau, mọi người ở hiện trường nhìn thấy chỉ muốn nói rằng: “Đúng là quá đáng yêu.”

Nhìn bộ dáng Lục Hạo đang ăn vô cùng chăm chú, mấy nữ trợ lý đều không nhịn được mà muốn ôm Lục Hạo vào lòng âu yếm!

Trong chốc lát, Lục Hạo đã ăn sạch sẽ mấy cái sandwich, thỏa mãn ợ một tiếng

“Ăn no rồi à?” Lục Phỉ hỏi.

Cậu dùng tay nhỏ sờ cái bụng tròn vo của mình, mỹ mãn nói: “No rồi ạ!”

Nghe vậy, Lục Phỉ gật đầu, nhưng sau đó lại không biết nên làm gì cả. Mọi ngày đều có Nhan Hạ làm cầu nối giữa hai người, anh chỉ cần ở một bên nhìn và cảm thấy mọi thứ thật viên mãn mà thôi, nhưng lúc này việc phải một mình ở chung với con trai lại khiến anh hơi bối rối.

Tuy trong lòng Lục Phỉ nghĩ như vậy, nhưng lại không hề biểu hiện ra mặt, anh bế Lục Hạo từ trên ghế xuống trước, rồi sau đó lại cầm hai cái đ ĩa không vào bếp.

Sau khi rửa bát xong, anh mở ra tủ lạnh ra xem thì phát hiện tủ lạnh cũng không còn nhiều đồ, trong lòng liền nảy ra một ý tưởng.

Anh quay đầu nhìn cái đuôi nhỏ phía sau nói: “Lát nữa chúng ta đi siêu thị được không?”

Siêu thị?

Trong đầu Lục Hạo hiện lên toàn hình ảnh của đồ ăn khi nghe thấy hai chữ này, sau đó không chút nghĩ ngợi mà gật đầu ngay tắp lự.

***

Một lát sau, Lục Phỉ đã dẫn Lục Hạo tới siêu thị.

Khi đẩy xe vào siêu thị, nhóm người Lục Phỉ đã thu hút được sự chú ý của không ít người.

Lục Phỉ với dáng người cao dài, mặc bộ quần áo thể thao đơn giản nhưng lại vô cùng tương xứng với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời kia dẫn đầu, mà lúc này anh lại đang bế con trai bằng tay trái, còn tay phải thì đẩy xe.

Lục Hạo đang ở trong lòng anh vừa ôm cổ ba, vừa hưng phấn nhìn xung quanh.

Trước kia lúc đi với mẹ, vì cậu đều tự đi hoặc ngồi trong xe đẩy nên bây giờ bé cảm thấy không giống như mọi lần khi được nhìn từ độ cao khác.

Hai ba con đi thẳng tới khu vực bán đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.

Mọi người ở đằng sau nhìn chằm chằm vào họ, có người kích động đến mức nhảy cẫng lên.

Đây là… Lục Phỉ à?

Là Lục Phỉ đúng không?

Bọn họ gặp được nam thần đi siêu thị này!

Nhưng mà, có gì sai sai thì phải!

Hình như trong ngực nam thần còn có một đứa trẻ đấy!

Hu hu hu, chẳng lẽ nhà nam thần thật sự có một em bé đáng yêu à? Vậy việc tham gia chương trình cho bố con cũng là sự thật sao?

Cả đám nghĩ đến tin đồn đang hot hòn họt ở trên mạng mấy hôm nay đều cố nhìn lấy nhìn để mặt mũi của nam thần nhỏ.

Bởi vì xung quanh hai ba con còn có mấy người quay phim, những người muốn chen đến gần hơn cũng chỉ có thể nhìn từ phía sau họ nên không nhìn rõ rốt cuộc Lục Hạo trông như thế nào, có một số người lặng lẽ lấy di động ra chụp ảnh hai ba con, thậm chí còn có mấy người còn đang bám sát phía sau.

Bên trái của khu đồ sinh hoạt là nhu yếu phẩm hàng ngày, ở giữa là đủ loại đồ ăn vặt, còn bên phải có rất nhiều trái cây, rau củ và thức ăn chín, mà trải dài cả ba khu vực chính là các loại hải sản.

Lục Phỉ thả Lục Hạo xuống dưới, hai người cùng nhau đẩy xe đi.

Ban đầu Lục Phỉ định mua chút đồ ăn trước, nhưng trong lúc ngẩn người suy nghĩ, Lục Hạo đã đẩy xe tới khu đồ ăn vặt.

“Ba ơi, snack khoai tây nè, trước khi ngủ ba đã hứa với con là nếu con chịu nghe lời thì sẽ mua cho con mà.” Hai người đứng trước một kệ hàng, trên kệ bày đủ loại snack, bé chớp mắt nhìn chằm chằm vào ba mình.

Lục Phỉ có lý do để tin rằng, nếu sau lưng Lục Hạo có cái một đuôi thì chắc chắn lúc này nó sẽ vẫy thật mạnh cho xem.

Dường như bé nhận ra được thái độ khác biệt hoàn toàn giữa ba và mẹ, bé nhịn đau mà vươn một ngón tay: “Ba ơi, một gói, chỉ một gói thôi! Đến lúc đó ba ăn nhiều vào, để cho Hạo Hạo nếm một chút là được rồi.”

Lời Lục Hạo nói đều bị mọi người xung quanh nghe được rõ ràng, họ phì cười, ngay cả người quay phim cũng không cẩn thận rung cả camera.

Đứa bé này, thật là ngây thơ và đáng yêu mà!

Lục Phỉ cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nhìn đôi mắt nhỏ van nài của con trai, anh cũng hơi…mủi lòng.

Với cả, đúng thật là buổi tối hôm đó anh đã đáp ứng rồi.

Nghĩ vậy, anh liền vươn ngón trỏ của mình ra, nhấn mạnh: “Chỉ một gói thôi nhé.”

Mắt Lục Hạo sáng lên khi thấy ba đồng ý, lập tức gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Nói thì phải giữ lời, chỉ một gói thôi ạ. ”

“Vậy con chọn đi!” Lục Phỉ nói.

Nghe vậy, bé vui sướng xoay người, mắt quét qua các loại snack khoai tây, tay nhỏ sờ cái này, rồi lại sờ cái kia, trong giây lát vẫn chưa chọn được, cuối cùng khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại: “Thật khó chọn mà!”

Lục Phỉ vui vẻ đứng bên cạnh khi thấy dáng vẻ rối rắm của con.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng tay nhỏ của Lục Hạo cũng cầm lấy gói snack vị cà chua to nhất.

Khi bé bỏ gói snack đó vào xe đẩy thì lén liếc nhìn ba. Bé hơi chột dạ quay đầu khi đối diện với ánh mắt mang ý cười của ba, sau đó vội vàng kéo tay ba nói: “Ba ơi, chúng ta đi mua trái cây đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc