CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

“Tổng giám đốc Trần nói ngài ấy không giúp được gì cho cô.” Trịnh Vân nhìn Dương Ngưng rồi nói thẳng.

“Tại sao?” Vừa nghe thấy không thể, Dương Ngưng liền lộ vẻ sốt ruột.

Trịnh Vân lạnh lùng nói: “Cô biết rõ ban đầu mình định làm gì mà.” 

Nghe được lời Trịnh Vân, đồng tử của Dương Ngưng co lại, anh ta đã biết gì rồi?

Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô ta, Trịnh Vân cười lạnh: “Có người đưa tài liệu liên quan tới việc cô muốn đồng quy vu tận với Tổng giám đốc Trần sau khi được bảo lãnh chờ xét xử đến tận tay ngài ấy.”

Biết được bản thân đã đoán đúng, mọi việc cũng đã sáng tỏ, Dương Ngưng cười lạnh: “Rốt cuộc là ai to gan đến vậy?”

“Người tình trong mộng của cô đấy.”

Lục Phỉ ư?

Vẻ mặt Dương Ngưng cứng đờ trong nháy mắt.

Cô chưa bao giờ lường được là Lục Phỉ. Vậy anh ấy đã biết tất cả những gì cô đã trải qua sao?

Không những thế, anh ấy còn coi nó như công cụ để công kích cô, dù cô muốn báo thù cũng không được.

Nước mắt cô vô thức tuôn rơi.

Tại sao?

Tại sao đến cả hy vọng cuối cùng của cô cũng biến mất?

Dương Ngưng cười như không cười, nhưng nó còn khó coi hơn cả khóc.

Tiếc rằng, người đứng trước mặt cô không phải loại người biết thương hoa tiếc ngọc.

Trịnh Vân nhìn chằm chằm Dương Ngưng một lúc, rồi mới nói: “Tổng giám đốc Trần nhắn với cô là tự lo cho thân mình đi. Với cả, hợp đồng kí với Anh Luân là hợp đồng trọn đời, vậy nên ngài ấy sẽ đợi cô ra.”

Nghe những lời này, Dương Ngưng đã không còn phản ứng gì.

Đau đến chết lặng.

Muốn chết nhưng không chết được, còn phải sống thoi thóp trong tù mấy năm.

Sau khi ra ngoài, Trần Cảnh sẽ cho cô chết sao? Không đâu, anh ta sẽ để cho cô sống không bằng chết.

Có vẻ như thời gian trong tù sẽ là những ngày Dương Ngưng sống tốt nhất.

Lúc nhắm mắt lại, Dương Ngưng liền nghĩ đến gương mặt điển trai của Lục Phỉ, nhưng lòng cô đã đóng băng.

Từ trước đến giờ, tất cả đều chỉ là ảo tưởng của mình cô mà thôi.

Sau khi sống mấy năm yên ổn trong tù, chấp niệm của cô về Lục Phỉ sẽ dần biến mất.

Về phần Nhan Hạ, cho dù cô rất muốn làm gì đó nhưng bây giờ chẳng thể làm gì.

Nhưng cô không tin, Nhan Hạ sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế.

Đến khi cô ta nhan sắc tàn phai, còn Lục Phỉ vẫn phong độ ngời ngời thì mới gọi là thê thảm.

Dù sao, có được rồi lại mất đi sẽ đau khổ hơn chưa từng có để mất. 

Dương Ngưng tự thôi miên mình trong lòng.

Trịnh Vân nhìn chăm chú Dương Ngưng một lúc lâu mới rời đi.

Khi Trịnh Vân rời đi, cánh cửa một lần nữa đóng lại khiến trái tim Dương Ngưng như rơi vào bóng tối.

Lúc này, Lục Phỉ đang ở trong bếp tỉ mỉ nấu bữa trưa cho cả nhà với động tác vô cùng lưu loát.

Còn Nhan Hạ thì đang ở phòng Lục Hạo xem bé vẽ tranh.

Lục Hạo chỉ chiếc xe hơi nhỏ mình vẽ, rồi vui vẻ hỏi: “Mẹ ơi, Hạo Hạo vẽ có giống không?”

“Rất giống, nhưng mà có phải Hạo Hạo dùng màu quá chói không?” Nhan Hạ hỏi ngược lại, đây là lần đầu tiên cô thấy con trai mình thích màu sắc sặc sỡ như vậy.

“Nhiều màu mới đẹp ạ.” Lục Hạo đáp với vẻ đương nhiên.

Nhan Hạ lẳng lặng nhìn chiếc xe hơi nhỏ này, quyết định sẽ giữ lại bản vẽ này. Không biết sau khi Hạo Hạo lớn lên nhìn thấy bức tranh mình vẽ thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Nhan Hạ nghĩ vậy, không khỏi cong môi.

Lục Hạo nhìn nụ cười kỳ quái của mẹ, trên mặt thoáng qua vẻ khó hiểu, thế là bé hỏi ngay: “Mẹ ơi, Hạo Hạo vẽ thế này có gì lạ ạ?”

Nhan Hạ nghiêm túc nói: “Không, Hạo Hạo vẽ theo ý thích của con là được, mẹ chỉ đang nghĩ xem có nên treo bức tranh này của con không.” 

“Được ạ, được ạ!” Lục Hạo gật đầu lia lịa. Tuy bé thường sưu tập tranh mình vẽ, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ nói sẽ treo lên.

Lục Hạo suy nghĩ, rồi tiếp tục nói: “Mẹ ơi, bức tranh con vẽ cả nhà mình với em gái cũng treo lên nha mẹ!”

“Ừ.” Nhan Hạ gật đầu.

“Hai mẹ con ra ăn thôi nào.” Lúc này, tiếng Lục Phỉ vọng ra từ phòng bếp.

Lục Hạo lập tức nắm lấy tay Nhan Hạ, quên luôn cả bức tranh mình vẽ, cô cũng chỉ đành đi theo bé.

Ra ngoài đã thấy bữa ăn vô cùng phong phú trên bàn.

Lục Hạo không khỏi nuốt nước miếng khi nhìn mấy món ăn trên bàn, sau đó nhìn về phía Nhan Hạ: “Mẹ bế con lên đi ạ!”

Nhan Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ôm bé lên.

Vừa ngồi vào bàn, Lục Hạo liền vội vàng cầm đũa rồi hướng về món đầu cá hấp ớt.

Nhan Hạ ngồi bên cạnh thấy Lục Hạo gắp một miếng cá vào miệng rồi nhai, sau đó rướn người gắp thêm một miếng nữa, khiến cô cũng cảm thấy thèm ăn.

Cô cầm đũa lên, rồi đưa về phía đ ĩa đầu cá hấp ớt.

Vừa bỏ miếng cá trơn mềm vào miệng, “Vị tươi” của thịt cá cùng với “Vị cay” của ớt băm lan toả trong miệng. Mặc dù ớt băm rất đỏ nhưng không quá cay kết hợp với thịt mềm đã tạo nên vị cay và tươi vừa phải, phải công nhận là rất ngon luôn.

Nhan Hạ không nhịn được mà ăn thêm miếng nữa.

Lục Phỉ ngồi bên cạnh nhìn hai mẹ con thay phiên nhau gắp món ăn thì, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó, anh liền cầm điện thoại chụp lại cảnh này.

Kế tiếp, anh nhấp vào Weibo của mình, rồi đăng một bài mới.

Lục Phỉ v: Hôm nay nấu một bữa, hình như tay nghề đã được công nhận rồi? Đính kèm với một tấm hình minh hoạ.

Anh đăng lên chưa được bao lâu thì phía dưới đã bắt đầu có người hâm mộ rối rít bơi vào bình luận.

“Ôi chao, Hạo Hạo dễ thương quá, tôi muốn ôm về nhà nuôi.”

“Cuối cùng tôi cũng biết tính ham ăn của Hạo Hạo di truyền từ ai rồi.”

“Hu hu hu, tay nghề của nam thần trông có vẻ rất tốt, cả bàn đồ ăn này đều do anh nấu sao?”

“Âm thầm nuốt nước miếng. Nếu anh đã được bé con ham ăn chấp nhận thì có nghĩa là rất ngon.”

“Trước kia luôn cho rằng nam thần không dính chút khói lửa nhân gian, bây giờ mới biết nam thần thì ra anh ấy cũng chỉ là một người phàm.”

“…”

Bình luận phía dưới chỉ toàn khen ngợi, chứ không xuất hiện ý kiến trái chiều gì cả.

Tình hình như vậy khiến Lục Phỉ cảm thấy hơi lạ, đã bao giờ họ đồng thanh nhất trí như bây giờ đâu.

Mục đích đăng ảnh của anh chỉ là để các fan dần quen với sự tồn tại của Nhan Hạ mà thôi.

Tiềm thức của Lục Phỉ cho rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Nghĩ vậy, Lục Phỉ lập tức click vào Weibo fan club của mình.

Weibo củafan club luôn phản ứng nhanh nhất với mọi động thái của anh.

Anh vừa ấn vào Weibo của fan club thì nhìn thấy bài viết ngay trên đầu có tiêu đề rất nổi bật.

# Bức thư gửi tới tất cả người hâm mộ #

Lục Phỉ click vào đường link này ngay. Sau đó, từng hàng chữ một đập vào mắt anh.

“Gửi tất cả những fan yêu nam thần Lục, bức thư đầu tiên tôi viết cho nam thần Lục, còn bức thư lần này là dành cho mọi người. Tôi vẫn luôn cho rằng, dù thái độ của chúng ta bình thản hay ác liệt thì ít ra đều thật lòng muốn nam thần Lục hạnh phúc. Tôi cứ tưởng trong lòng tất cả chúng ta chỉ có một nguyện vọng rằng thần tượng của chúng ta, người khiến chúng ta hạnh phúc và cảm động – nam thần Lục có thể sống hạnh phúc.

Từ khi xảy ra chuyện nam thần Lục bí mật kết hôn và có con đến bây giờ, sau đó Dương Ngưng giả vờ làm fan trà trộn vào tập thể của chúng ta thì tôi mới hiểu rằng, trong fan club to lớn này còn ẩn chứa rất nhiều điều mà tôi không biết.

Điều này khiến tôi liên tục hoài nghi về những người ẩn núp trong tập thể này. Rốt cuộc thì họ núp ở đâu và với mục đích gì?

Trên thực tế, lúc biết tin nam thần Lục bí mật kết hôn và có con, nội tâm tôi cũng bài xích. Tôn thờ một thần tượng độc thân rất khác với việc sùng bái một thần tượng đã kết hôn, cảm giác đó như là bị bạn trai mình phản bội, nghe có vẻ hoang đường nhưng đó lại là suy nghĩ tôi lúc đó.

Sau khi thấy rất nhiều người trên mạng trách móc nam thần Lục nặng nề, tôi lại không đành lòng. Vì thế, sau khi bàn bạc với mọi người, tôi liền viết thư cho nam thần Lục để thể hiện sự ủng hộ của chúng ta với anh ấy, cũng để truyền thông hiểu mục đích của fan chúng ta vẫn là vì tốt cho anh ấy.

Nhưng sau đó ngày càng có nhiều chuyện được phơi bày, khiến chúng ta không kịp chớp mắt. Ấy vậy mà tôi đã dần chấp nhận tất cả theo thời gian.

Trong khi vô số người phản đối với sự tồn tại của vợ nam thần Lục thì tôi lại bắt đầu mở Weibo của nam thần lên xem.

Tôi càng xem lại càng phát hiện, hoá ra vợ nam thần đã hiện diện từ bảy năm trước.

Mọi người đều biết lễ Tình nhân và Thất tịch năm nào nam thần Lục cũng sẽ đăng một loạt ảnh chụp chính mình, mà bên cạnh còn có vài trái tim phải không? Chúng ta đã từng cho rằng anh ấy đang tỏ tình với fan hâm mộ, bây giờ nghĩ lại thì đó chắc là dành cho vợ của anh ấy – Nhan Hạ rồi. Bởi vì trên những trái tim đó luôn có chữ cái “R” bằng tiếng Anh.

Còn có cái bánh ngọt kỳ lạ không phải vào ngày sinh nhật của nam thần nữa. 7 năm trước chỉ có một cái, nhưng từ 5 năm trước thì đã bắt đầu trở thành hai. Tôi click vào Weibo của vợ anh xem bài đăng gần nhất thì phát hiện hai ngày xuất hiện bánh ngọt đó trùng với ngày sinh nhật của cô ấy và một người mà tôi tin rằng mọi người đã đoán được.

Còn nữa, mỗi năm khoảng nghỉ đông và nghỉ hè là chúng ta sẽ không thấy bóng dáng nam thần đâu cả. Chúng ta từng giỡn rằng có phải nam thần không thể quên cảm giác thời học sinh không, giờ xem ra thì anh ấy chỉ đang kết hợp kỳ nghỉ của bản thân với kỳ nghỉ của nam thần nhỏ mà thôi.



Trên Weibo và cuộc sống có quá nhiều manh mối hé lộ từng chút một, cán cân trong trái tim tôi cũng dần nghiêng về phía vợ anh ấy.

Nhưng điều khiến tôi hoàn toàn gia nhập đoàn quân của vợ nam thần chính là sau khi xem Bố đã về. Trong tập thứ hai, vợ của nam thần đã xuất hiện, tôi vừa nhìn đã thích cô ấy. Tôi thích cô ấy không phải vì ngoại hình xinh đẹp, mà là vì khí chất dịu dàng và yên bình của cô ấy.

Khí chất ấy thực sự quá hiếm có trong thời đại hào nhoáng này.

Điều này đã thôi thúc tôi phải tìm hiểu kỹ hơn về cô ấy.

Sau khi tìm hiểu thì tôi mới phát hiện, cô ấy thật sự là một người phụ nữ đáng để chúng ta kính nể.

Bảy năm trước, nam thần và vợ chuẩn bị tốt nghiệp. Tôi nghe nói lúc đó trường cử vợ nam thần tới học viện thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài. Vì nơi đó là học viện thiết kế tốt nhất, nên tất cả mọi người đều cho rằng vợ nam thần sẽ đi, ai dè cô ấy lại không đi.

Vợ nam thần không muốn đi sao? Làm gì có chuyện đó chứ. Tôi nghe nói lúc đó đã chuẩn bị xong visa, học bổng cũng xin được rồi, chỉ thiếu mỗi vợ nam thần nữa thôi.

Nhưng cuối cùng cô ấy lại không đi.

Tôi đã đối chiếu xem thời gian đó nam thần đang làm gì.

Sau khi tra được tin tức về chuyện năm xưa, tôi lại thấy được chuyện nam thần gặp sự cố trong khi diễn, cần nằm trên giường nghỉ ngơi ba tháng vào lúc ấy…

Lý do vợ nam thần ở lại cũng đã rõ rồi.

Hai năm sau đó, cái tên Nhan Hạ này mới trở nên nổi tiếng trong giới thiết kế.

Năm ấy có người nói Nhan Hạ sẽ xuất hiện, nhưng cuối cùng cô ấy lại không đến.

Sau khi suy nghĩ kỹ thì tôi mới tính ra được một chuyện.

Hoá ra lúc đó nam thần nhỏ của chúng ta đang nằm trong bụng vợ nam thần.

Một thời gian rất dài sau đó, người có những thiết kế lộng lẫy trong và ngoài nước, cũng chính là vợ nam thần dường như đã ở ẩn, chỉ nhận vài tuần lễ thời trang và đơn đặt hàng riêng. Cho dù bây giờ vợ nam thần vẫn rất thành công, nhưng nếu lúc đó cô ấy toàn tâm toàn ý chăm lo cho sự nghiệp thì thành tựu bây giờ sẽ không chỉ dừng lại tại đây.

Nhưng cô ấy vẫn từ bỏ.

Mọi người có cảm thấy nam thần nhỏ của chúng ta rất dễ thương, đáng yêu, nghe lời lại thông minh, lại còn rất lễ phép không? Nhưng có phải trời sinh nam thần nhỏ đã vậy không?

Tất nhiên là không phải, nam thần nhỏ Hạo Hạo được như ngày hôm nay phần lớn là nhờ công lao dạy dỗ của vợ nam thần cả.



Sau khi nghĩ kĩ thì dường như mọi người đều chỉ thấy sự chênh lệch giữa nam thần và vợ nam thần, nhưng không ai chịu nghĩ đến việc cô ấy đã hy sinh cho chồng nhiều đến nhường nào.

Từ sự cố đầy sóng gió gần đây của Dương Ngưng, tôi đã thấy được nhóm của chúng ta có nhiều fan ảo đến mức nào.

Tôi chỉ muốn nói, Nhan Hạ thật sự là người phù hợp nhất với nam thần Lục. Thay mặt cho tất cả fan kỳ cựu, tôi xin ủng hộ Nhan Hạ là phu nhân của nam thần Lục. Tôi không yêu cầu tất cả mọi người đều chấp nhận cô ấy, tôi chỉ hy vọng không ai lấy danh nghĩa fan phản đối sự hiện diện của vợ anh ấy dưới Weibo của anh ấy nữa, bởi sự phản đối của chúng ta sẽ khiến nam thần dần xa cách hơn, mọi người cũng cảm nhận được phải không?”

Bức thư dừng lại tại đây, mà bên dưới lại có rất nhiều fan đứng ra lên tiếng bênh vực anh.

Lục Phỉ không rảnh ăn cơm nữa, đôi mắt tiếp tục xem.

Anh có linh cảm rằng người hâm mộ này và những người lên tiếng bên dưới sẽ là mấu chốt để fan thực sự thay đổi cái nhìn về Nhan Hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc