CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Trần Cảnh u ám nhìn cô thôi cười, sau đó nhìn chằm chằm vào bụng cô: “Em lại mang thai nữa à?”

Nhan Hạ thấy ông xã vô thức che chở cho mình liền dũng cảm tiến lên, vô cảm đáp: “Đúng vậy.”

Tim Trần Cảnh thắt lại khi thấy ánh mắt của cô, anh ta thà rằng cô sợ mình còn hơn là người dưng thế này.

Cô chủ động lên tiếng: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Anh ta nói khẽ: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát được không?”

Cô từ chối thẳng thừng: “Không thể!”

Cô quá hiểu tính Trần Cảnh, còn lâu cô mới cho anh ta cơ hội để bắt cóc mình.

Anh ta vẫn cứ bám dai như đỉa: “Vậy ba người chúng ta thì sao?”

Cô kiên quyết hỏi: “Nói xong thì sau này anh sẽ không đến quấy rầy tôi nữa phải không?”

Trần Cảnh buồn bã đáp: “Em đã không còn giống như xưa nữa rồi.”

Cô thản nhiên đáp trả: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi, kiên cường hơn cũng là chuyện sớm muộn.”

Than ôi, từng câu từng chữ của cô sao mà chói tai đến thế!

Anh ta nhớ chứ, sao anh ta có thể quên được mười mấy năm đã khiến họ từ những người thân thiết nhất trở thành kẻ lạ người dưng.

Nếu lúc trước anh ta biết chuyện sẽ ra nông nỗi này, thì còn lâu anh ta mới chịu thỏa hiệp với gia tộc, với bố mẹ.

Trần Cảnh nhìn thẳng vào Lục Phỉ và hỏi: “Ba người chúng ta cùng tâm sự nhé?”

Có nằm mơ anh ta cũng không ngờ rằng Lục Phỉ lại là người thừa kế của Lục gia, vậy thì những vấn đề gần đây của Trần gia cũng là do Lục Phỉ tạo ra rồi!

Tuy Trần gia là cội nguồn bất hạnh của anh ta, nhưng lòng tự tôn của anh ta quyết không cho phép Lục Phỉ hủy hoại nó!

Bây giờ, anh ta chỉ muốn tranh thủ vì bản thân một lần.

Lục Phỉ nhìn chằm chằm Trần Cảnh bằng ánh mắt sắc lẻm. Một lát sau, anh mới ôm lấy vai bà xã như để tuyên bố chủ quyền và nói: “Được thôi.”

Sau khi an vị trong một căn phòng bao riêng của khách sạn gần đó, Trần Cảnh mới ung dung rót trà cho Lục Phỉ và Nhan Hạ. Sau đó, anh ta nói một cách tỉnh bơ: “Em có còn nhớ khi xưa anh là người bạn duy nhất chơi đùa với em không?”

Cô trả lời với vẻ mỉa mai: “Duy nhất? Nếu không phải anh uy hiếp người khác, thì anh cho rằng mình có thể làm người bạn duy nhất của tôi sao?” 

“Anh chỉ đang giúp em tránh khỏi những người có ý đồ xấu thôi mà. Nói thật, nữ sinh nghĩ chơi với em để thu hút được nhiều nam sinh, còn nam chỉ muốn theo đuổi em.”

Cô nói thẳng: “Tôi sẽ tự mình phán đoán ai có ý xấu, không cần anh phải nhọc lòng! Suy cho cùng, anh chỉ đang viện cớ để tôi quan tâm đ ến mình anh thôi. Anh có chắc là đầu óc mình bình thường không? Lúc trước tôi cứu anh chỉ là vì thấy anh bị thương, chưa được bao lâu tôi đã hối hận rồi. Anh đừng có mà gửi gắm tình cảm lên tôi, tôi sẽ không bao giờ đáp lại anh đâu! Tôi hận anh khiến tôi mất đi gia đình hạnh phúc, giờ anh lại muốn phá hủy cuộc sống của tôi nữa ư? Anh có dám chắc rằng người con gái trong trí nhớ của anh là tôi không?”

Trần Cảnh nghe xong, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Cô nói tiếp: “Dù cái chết của ba mẹ tôi không phải do anh hạ lệnh, nhưng anh có dám thề rằng mình không có liên quan gì đến chuyện đó không? Anh nói tôi mang đến hơi ấm cho anh, vậy anh đã mang đến gì cho tôi? Nhà tan cửa nát, căn bệnh tâm lý sợ hãi ánh mắt của người khác… Anh biết vì sao người ích kỷ sẽ không có được sự ấm áp không? Bởi vì trái tim của bọn họ lạnh như băng! Trần Cảnh, có phải tim của anh làm bằng sắt không?”

Trần Cảnh im lặng, cúi gằm xuống, khiến không ai nhìn thấy rõ cảm xúc của anh ta. Một lát sau, anh ta mới ngước lên hỏi cô: “Lẽ nào anh không được quyền sưởi ấm trái tim băng giá của mình sao?”

Cô lạnh lùng đáp: “Đó là chuyện của anh.”

Trong mắt cô, Trần Cảnh đã là người dưng, nên cô không còn sợ hay phải chú ý đến từng hành động của anh ta nữa rồi.

Ba mẹ cô đã phải trả giá cho sai lầm năm xưa của cô bằng cả tính mạng, nên giờ cô quyết không để Trần Cảnh làm tổn thương đến người bên cạnh mình nữa. 

Nếu người thân của cô lại xảy ra chuyện thì cô sẽ không còn dũng khí để sống nữa mất.

Trong lúc cô rơi vào tuyệt vọng, một bàn tay ấm áp chậm rãi đặt lên tay cô, khiến lòng cô dần trở nên bình tĩnh.

Trần Cảnh lạnh lùng nhìn họ, ngoài miệng vẫn không quên nói: “Vậy nên anh mới dùng đủ mọi cách để giữ em lại.”

Khi thấy ánh mắt của anh ta, một cảm giác không lành bỗng xuất hiện trong cô. Cô ngập ngừng nói: “Anh…”

Trần Cảnh từ tốn nói tiếp: “Chúng mình hãy đến một nơi hẻo lánh để tạo dựng cuộc sống mới. Anh có thể cho em tất cả mọi thứ em muốn, bao gồm gia đình, con cái, tiền tài,… Những gì Lục Phỉ cho em thì anh cũng cho được.”

Nhan Hạ nhìn anh ta như thể tên điên, Lục Phỉ vẫn im lặng nãy giờ chợt nói: “Anh định dẫn bà xã tôi đi đâu?”

Tên này to gan thật, lại còn định đập chậu cướp bông ngay trước mặt anh luôn?

Trần Cảnh vô cảm quay sang nhìn anh, rồi nói: “Cô ấy sắp không còn là vợ của mày nữa rồi.”

Anh bình tĩnh đối đáp: “Nếu anh đang nói đến những người mai phục ở khách sạn này, thì có vẻ như anh đã quên không chỉ m ình Trần gia thuộc giới hắc đạo.”

Nét mặt của Trần Cảnh tối sầm, tay vẫn bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ. Tiếc thay, không có ai trong số họ bắt máy cả.

Anh ta cất điện thoại vào túi, lạnh lùng nói: “Mày ghê gớm đấy.”

Lục Phỉ trả lời tỉnh queo: “Tôi phải bảo vệ bảo bối của mình thì sao dám lơ là được? À, tôi thấy anh Trần có vẻ không thích Trần gia nên tôi đã góp sức hủy hoại nó rồi đấy. Tôi khuyên anh nên đến sống ở nơi hẻo lánh nào đi, không thì coi chừng sẽ mất mạng dưới tay những người mà anh từng đắc tội trong gia tộc đấy.”

Nói xong, anh liền dẫn cô định rời đi. Trần Cảnh đứng bật dậy, một tiếng vang khẽ vang lên cùng với giọng nói đầy uy hiếp của anh ta: “Đứng lại!”

Nhan Hạ ngừng bước, xoay người lại thấy khẩu súng trong tay Trần Cảnh. Cô hoảng sợ, vội vàng đứng chắn trước mặt ông xã. Anh hoàn hồn, nhanh chóng đứng trước bảo vệ cô, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh định làm gì?”

Trần Cảnh nói thẳng: “Giờ mày để lại người hay bỏ mạng tại đây?”

Anh ta không thể nào trơ mắt nhìn Lục Phỉ dẫn Nhan Hạ biến mất khỏi thế giới của mình được. Cô là ánh mặt trời soi sáng đời anh ta, giờ cô rời khỏi thì anh ta biết sống thế nào đây? 

Mười mấy năm qua, khó khăn lắm anh ta mới lấy lại được những gì thuộc về mình, đồng thời cũng có năng lực bảo vệ cô, cớ sao cô lại đến với người khác?

Nếu người cô gặp là người khác, thì anh ta đã có được cô rồi. 

Anh ta làm đủ mọi cách để có được cô, vậy mà cô lại càng ngày càng xa anh ta. Nếu đã vậy, anh ta chỉ đành phải tự mình ra tay để kéo cô về cạnh mình thôi.

Cô nắm lấy cánh tay của anh, định tiến lên thì đã bị ông xã giữ chặt. Khi nhìn vào đôi mắt đen láy của Trần Cảnh, cô đã có thể khẳng định rằng anh ta dám nổ súng.

Cô buông lời cay đắng ngay: “Cho dù hôm nay tôi có chết ở đây thì tôi cũng không đi theo anh đâu.”

Anh hỏi ngược lại Trần Cảnh: “Anh cho rằng mình sẽ thoát tội được sau khi đã nổ súng sao?”

Trần Cảnh nở nụ cười ghê rợn rồi nói: “Nếu hôm nay tôi không thể dẫn cô ấy đi thì ở lại cũng được thôi. Thứ tôi không chiếm được, người khác cũng đừng hòng có. Chỉ cần có gia đình mấy người làm bạn trên đường xuống địa ngục là tôi đã mãn nguyện rồi.”

Lúc này, suy nghĩ trong cô rất rối loạn. Cô hết nghĩ anh ta điên rồi, rồi lại hối hận vì mình đã đồng ý nói chuyện với anh ta, không thì mọi chuyện đâu thành như vậy. Sau đó, cô lại khổ sở vì mình đã bị hạng người như thế này quấn lấy suốt từ khi mình hảo tâm cứu giúp anh ta.

Người cô mềm oặt, xỉu ngay tại chỗ. Lục Phỉ thấy vậy liền nhanh tay đỡ lấy vợ, sau đó bế cô lên.

Khi thấy đôi môi trắng bệch của cô, anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Cảnh rồi cất bước đi ra ngoài. Đúng lúc này, giọng của Trần Cảnh bỗng vang lên: “Mày không sợ tao nổ súng sao?”

Bước chân anh khựng lại trong giây lát rồi tiếp tục đi: “Anh thích làm gì thì tùy anh.”

Anh ta nắm chặt lấy khẩu súng, ngón trỏ vẫn giữ khư khư cò súng. Khi bóng dáng Lục Phỉ khuất nơi sau cửa, anh ta mới bắn một phát vào cái bàn với ánh mắt sâu hun hút.

Một nhân viên phục vụ bước vào nhìn thấy cảnh này liền ngồi bệt ra đất. Trần Cảnh nghe tiếng động liền ngước lên, sau đó cất súng vào túi, trả tiền rồi vội vàng đuổi theo sau!

Lục Phỉ vừa ra khỏi cửa đã định chở bà xã đến bệnh viện, ai dè cô lại mở mắt và ấp úng gọi tên anh: “Lục Phỉ.”

Anh cúi đầu nhìn cô với cặp mắt sâu hút.

Cô nói tiếp: “Em không sao, giờ chúng mình về nhà được không anh?”

“… Ừm.” – Anh nói khẽ, ôm cô lên xe và phóng đi mất.

Khi Trần Cảnh ra tới nơi, chiếc xe đã đi mất tăm, để lại anh ta cười khổ.

Nhan Hạ đang lợi dụng sự mềm lòng của anh ta đấy ư? Anh ta có nên cảm thấy vui mừng vì cô vẫn hiểu mình không?

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Anh ta nhận máy, lẳng lặng nghe đầu dây bên kia nói.

Sau khi cúp máy, sắc mặt của anh ta đã trở lại bình thường. 

Một chiếc xe đỗ ngay trước mặt Trần Cảnh, anh ta vừa lên xe rời khỏi thì đã có hai chiếc xe cảnh sát tìm đến.

Bình luận

Truyện đang đọc