CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Cặp vợ chồng già nghe vậy liền xúc động không thôi, vội vàng nhìn sang đứa cháu trai mà mình chỉ thấy được trên ti vi.

Mẹ của Lục Phỉ – Trần Dung vừa nói vừa lau nước mắt: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Ba của Lục Phỉ – Lục Húc nhẹ nhàng ôm vai vợ, rồi quay sang nói với con trai: “Ngồi xuống đi.”

Lục Phỉ nhìn ba mẹ xong lại nhìn bà xã, sau đó dắt vợ đến ngồi đối diện với ba mẹ. Anh vừa ngồi xuống đã nói ngay: “Thưa ba mẹ, đây là vợ con – Nhan Hạ, còn đây là con trai con – Hạo Hạo.”

Nhan Hạ hồi hộp chào họ: “Thưa ba mẹ, con là Nhan Hạ.”

Cô vừa dứt lời, mọi người đã quay phắt sang nhìn Lục Hạo. Anh xoa đầu con và nói: “Hạo Hạo chào ông bà nội đi con.”

Bé suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Con chào ông nội, bà nội ạ.”

Trần Dung vừa nghe giọng nói non nớt của bé liền nhìn bé bằng ánh mắt từ ái, sau đó còn vẫy tay ra hiệu cho bé: “Con đến ngồi với bà nội đi nào.”

Lục Hạo nhìn ba, sau khi thấy ba đã đồng ý thì mới bò xuống khỏi người ba và đi đến chỗ của bà nội.

Lục Phỉ ôm eo bà xã giới thiệu cô với từng người trong gia đình: “Đây là em trai anh – Lục Văn và vợ nó – Quách Kỳ, còn đây là chú anh…”

Trong lúc anh giới thiệu cô với mọi người, ai nấy cũng đều tỏ ra thân thiện, sự lo lắng trong cô cũng không còn nữa.

Cô cứ tưởng anh và gia đình có mâu thuẫn gay gắt, ai dè gia đình anh lại hòa thuận và yêu thương nhau đến thế.

Ngoại trừ bồn chồn, cô còn cảm thấy vui vẻ vì mình đã hiểu thêm về cuộc sống trong quá khứ của anh.

Sau khi chào hỏi gia đình Lục Phỉ, họ hàng xa liền cáo từ. Hôm nay họ đến là để gặp mặt vợ con anh, còn những chuyện khác để sau cũng được.

Khi họ hàng thân thích đi rồi, mọi người trong gia đình liền bao vây lấy Hạo Hạo, để lại hai vợ chồng ngồi lẻ loi bên cạnh.

Cô hỏi chồng: “Chỗ anh nói trước khi đi Thượng Hải là ở đây phải không?”

Anh trả lời cô ngay: “Em ở đây dưỡng thai, còn anh xử lý một số việc xong là chúng mình có thể sống thoải mái về sau rồi.”

Cô do dự hỏi: “Hạo Hạo thì sao anh?”

“Ở đây có giáo viên dạy tại nhà mà. Vả lại cũng sắp đến Tết rồi, để qua năm con nó đi học cũng chưa muộn.”

Giờ anh đã bắt đầu phản công thì anh không thể để gia đình bi3n thái của Trần Cảnh và chính anh ta nhắm vào vợ con mình được. 

Với tình hình bây giờ, chỉ có nhà họ Lục là nơi an toàn nhất, đồng thời nó cũng là nơi giúp anh đối phó Trần gia.

Trước sự chuẩn bị chu đáo của chồng, cô chỉ nhẹ nhàng đồng ý.

***

Sau khi người hầu dọn lên bữa tiệc thịnh soạn, mọi người liền nhập tiệc.

Lục Hạo vừa đến đã trở thành báu vật của bà nội, bà hết bế bé qua ngồi cạnh mình rồi lại gắp đồ ăn cho bé.

Có thực mới vực được đạo mà!

Lục Văn thấy dáng vẻ há miệng chờ sung của bé liền cười nói với vợ chồng Lục Phỉ: “Em thấy anh chị đâu có tham ăn, sao thằng nhóc nhà anh chị lại tham ăn dữ vậy.”

Lỗ tai Lục Hạo vừa nghe được mấy chữ “tham ăn” liền quay ngoắt sang nhìn Lục Văn, nghiêm túc đáp trả: “Bà nội nói Hạo Hạo ăn được là phúc nên bà bảo cháu ăn nhiều hơn.”

Bà xoa đầu Lục Hạo với vẻ cưng chiều và nói: “Hạo Hạo nhà bà muốn ăn bao nhiêu cũng được, dù sao thì bà cũng nuôi nổi mà.”

Lục Văn ai oán nói: “Hạo Hạo vừa tới thì mẹ đã cho con ra rìa rồi.”

Bà quay sang lườm đứa con thứ, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Bộ con không thấy xấu hổ khi mình lớn già đầu rồi mà vẫn còn ghen tỵ với cháu mình hả?”

Lục Văn mặt dày nhõng nhẽo ngay: “Dù con có lớn đến cỡ nào thì vẫn là con mẹ thôi!”

Bà thấy con trai không xi nhê gì liền quay sang nói với con dâu: “Con nói nó đi tiểu Kỳ.”

Quách Kỳ mỉm cười, nhìn thoáng qua Lục Văn cái là anh liền ngoan như cún.

Nhan Hạ mỉm cười, không ngờ em trai anh hoạt bát mà em dâu lại dịu dàng như tiểu thư chốn khuê các.

Quách Kỳ như cảm nhận được ánh nhìn của Nhan Hạ, xoay người nhìn cô và dịu dàng nói: “Em thấy Hạo Hạo rất ngoan, khiến ai cũng phải thương cả.”

Nhan Hạ nhìn Lục Hạo hết ăn rồi lại ăn, bất đắc dĩ lắc đầu đáp: “Lúc nó nghịch lên thì không ai bằng luôn.”

Quách Kỳ mỉm cười nhìn Lục Hạo, trong mắt lại đong đầy nuối tiếc, Nhan Hạ thấy vậy liền ghi tạc cử chỉ này của cô ấy vào lòng. 

Sau bữa cơm trưa, Lục Phỉ và Lục Văn đi vào thư phòng với Lục Húc, còn Nhan Hạ và Quách Kỳ ngồi xem ti vi với Trần Dung.

Quách Kỳ bưng đ ĩa dâu ra rồi đặt trước mặt Lục Hạo: “Con ăn trái cây đi.”

“Cảm ơn thím ạ.” – Lục Hạo vui vẻ ăn xong một trái dâu rồi xáp lại gần Quách Kỳ.

Quách Kỳ mỉm cười, ôn hòa đút cho Lục Hạo. Sau khi đút cho bé mấy quả, cô ấy mới thôi, đồng thời nắm lấy bàn tay táy máy của bé, dịu dàng nói: “Ăn quá no thì sẽ bị căng bụng, lát nữa con hẵng ăn nhé?”

Lục Hạo nhu thuận gật đầu, ngồi im cạnh cô ấy. Giây lát sau, bé đã không ngồi yên được, Quách Kỳ liền dẫn bé đi dạo trong vườn hoa.

Trần Dung không nói gì suốt cả quá trình, đợi đến khi cả hai người đi rồi mới hỏi Nhan Hạ: “Tin con đang mang thai có phải là thật không con?”

Nhan Hạ sửng sốt xong liền trả lời: “Dạ… Gần một tháng rồi ạ.”

Bà cười tươi như hoa đáp: “Con có thêm một đứa con gái cũng tốt, mẹ thấy cháu gái đáng yêu biết mấy.”

Cô sờ bụng, cảm thấy thật áp lực khi ai cũng thích con gái cả!

Bà như nhìn ra được suy nghĩ của cô, vội nói tiếp: “Thật ra thì nam hay nữ đều không quan trọng, chỉ cần là cháu thì ba mẹ đều thương cả.”

Cô mỉm cười đáp: “Con biết mà mẹ.”

Bà suy nghĩ trong giây lát rồi mới nói: “Mẹ không hỏi con trước mặt tiểu Kỳ là vì mấy năm trước con bé gặp chuyện nên khó mang thai. Tuy ba mẹ không thúc giục chúng nó, nhưng con bé vẫn luôn thấy áy náy, sau khi biết tin tiểu Phỉ có Lục Hạo thì mới đỡ hơn.”

Hồi nãy cô đã thấy ngoại trừ sự yêu thích dành cho Lục Hạo thì Quách Kỳ còn có cảm xúc khác nữa, giờ nghe bà nói vậy thì đã hiểu ra ngay.

Lòng cô chợt nhói đau khi nghĩ đến gương mặt thanh tú của Quách Kỳ, sau đó nghiêm nghị đáp: “Con hiểu mà mẹ.”

Bà nhìn ra được cảm xúc thật đằng sau đôi mắt của cô, lẳng lặng gật đầu rồi vỗ nhẹ tay cô. 

Công nhận là con trai bà biết chọn vợ ghê đó.

Gia đình Lục Phỉ cứ vậy mà ở tại nhà họ Lục. Dù họ chưa từng gặp mặt, nhưng mối liên kết giữa họ lại bền vững hơn bao giờ hết.

Đến tối, Nhan Hạ rửa mặt xong, cô vừa leo lên giường thì cửa phòng đã mở toang, sau đó ông xã mà cô đã không gặp từ trưa liền bước vào.

Anh ngồi xuống nơi mép giường, nắm tay cô và hỏi: “Em đã quen với hoàn cảnh ở đây chưa?”

Cô cười tủm tỉm đáp: “Mẹ và tiểu Kỳ đối xử với em tốt lắm! Em thấy thoải mái lắm luôn.”

Trong hoàn cảnh mới lạ, cô có được thân nhân của anh nên cuộc sống mới trở nên dễ dàng hơn.

Sau khi nói xong, cô mới hỏi anh: “Còn anh thì sao? Sao em không thấy bóng dáng anh suốt cả buổi chiều vậy?”

Anh nói đơn giản: “Anh đi gặp một số người với ba ấy mà.”

Cô gật đầu, thấy chuyện này có liên quan đến gia tộc của anh thì không hỏi thêm gì nữa.

Anh nhìn khắp phòng và hỏi: “Hạo Hạo đâu rồi em?”

Cô mỉm cười nói: “Thằng bé đi ngủ với tiểu Kỳ rồi. Hai người họ vừa gặp đã dính nhau như sam rồi.”

Theo như cách nói của con chính là, bé rất thích người thím thơm ngào ngạt này.

Anh vui vẻ đáp: “Đến lúc Lục Văn không vui rồi.”

Lục Văn đi với anh hai đến gặp một đống người xong liền mệt mỏi lê xác về phòng. Khi thấy ánh đèn nơi cửa, anh ấy rất vui vì bà xã đang đợi mình về!

Cửa phòng mở ra, anh ấy nhìn thấy hai người đang nằm trên đó.

Lục Hạo vui vẻ được thím xoa bụng cho liền nói ngay: “Chú ơi!”

Lục Văn nhìn bé, tâm trạng vui sướng dần bình tĩnh lại, buồn bã nhìn sang vợ như đang muốn nói rằng sao tối nay lại có thêm một cái bóng đèn nữa…

Bình luận

Truyện đang đọc