CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - AN THIÊN NHẤT THẾ

Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Nhạc Dao, Sil

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời lặng lẽ chiếu từng tia sáng từ cửa sổ vào phòng, tạo nên từng mảng sáng tối trong căn phòng. Trên chiếc giường lớn giữa phòng, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang nằm chồng lên nhau.

Lục Phỉ đang mơ màng bỗng thấy có thứ gì đè lên người mình khiến anh khó thở nên liền mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lục Hạo.

Lúc này, bé nằm đè lên người ba, thấy ba mở mắt liền cười, nụ cười rực rỡ dưới ánh nắng làm bé trông rất giống một thiên sứ nhỏ, nhưng khi Lục Phỉ nghĩ đến mấy chục cân “thịt” đang đè lên người mình thì cảm thấy không được đẹp cho lắm.

“Con đang làm gì vậy?” Lục Phỉ lật người dậy, bế Lục Hạo xuống, véo cái mũi nhỏ của bé rồi hỏi.

“Ba ơi, con đói bụng quá mới tỉnh mà!” Lục Hạo cười cười, đẩy tay ba ra. Ba làm mũi cậu ngứa quá.

Đói quá nên mới tỉnh sao?

Anh nghe được đáp án này liền nhếch mày kiếm lên, sao lúc nào con trai nhà mình cũng có thể nghĩ tới đồ ăn được vậy?

“Ba đi làm bữa sáng đi, con đói bụng lắm rồi.” Bé thấy ba ngẩn người liền đặt tay của ba lên bụng mình rồi nói: “Ba nhìn đi, bụng con đói đến mức xẹp xuống luôn rồi nè!”

“Con tưởng bụng con là bóng bay hay sao?” Anh nói, xoay người rời giường, thuận tay bế bé lên rồi đi ra khỏi phòng, sau đó bước thẳng vào phòng bếp.

Chỉ mấy phút sau, anh đã nấu xong hai bát mì, bế bé lên ghế rồi lại bê mì ra, sau đó mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Còn Lục Hạo thì rất nghiêm túc cầm thìa và đũa lên ăn bữa sáng. 

Sau khi ăn xong bát mì nhỏ của mình, bé sờ cái bụng hơi căng lên của mình, nhìn thoáng qua ba trong nhà vệ sinh, đứng dậy khỏi ghế nhỏ dành riêng cho bé rồi từ từ chuyển bát mì của ba ra trước mặt, vớt không ít sợi mì sang chén của mình. Sau đó lại xem như chưa hề có việc gì xảy ra mà đẩy bát mì lớn về chỗ cũ, vui vẻ ăn tiếp.

Một lát sau, Lục Phỉ đi ra thì thấy bát mì của mình thiếu đi một phần ba liền nhìn về phía con trai đang vùi đầu ăn ở trên bàn bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Hạo Hạo.”

“Dạ?” Lục Hạo ngẩng đầu khó hiểu nhìn về phía ba.

“Có phải một con chuột vừa mới ăn vụng mì của ba đúng không? Sao ba lại thấy mì cứ ít đi thế nhỉ?” Anh ngồi xuống, cầm đũa khuấy bát mì của mình, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Không có con chuột nào đâu ạ.” Lục Hạo lập tức phủ định, bé có phải là chuột đâu!

“Thế ai ăn mì của ba vậy?” Mắt Lục Phỉ híp lại, tiếp tục nói. Nếu con trai mình dám nói dối thì anh sẽ dạy dỗ nó cho ra trò.

Bé khuấy bát, hồi lâu sau mới ấp úng nói được một câu: “Ba ơi, là con ăn ạ.”

“Sau này nếu ăn không đủ thì cứ nói thẳng với ba, hoặc là sau khi ăn xong thì bảo ba, không được lén lút lấy rồi giả vờ như mình chưa làm gì cả, biết chưa?” Anh từ từ nhắc nhở, may mà con trai không nói dối mình.

“Vâng ạ.” Bé cúi đầu ủ rũ nói.

“Vậy còn muốn ăn nữa không?” Anh thấy tâm trạng Lục Hạo xuống thấp, lại nhìn trong chén bé chỉ còn lại chút ít mì, dịu dàng hỏi. Xem ra, sức ăn của con trai mình không nhỏ đâu.

“Ăn no rồi ạ! Bụng con căng ra giống như quả bóng vậy!” Bé nghe giọng nói mềm mại của ba thì biết ba không hề tức giận, vội vàng vuốt cái bụng tròn trịa của mình rồi nói.

“Để ba sờ xem nào.” Anh nhìn động tác của con, duỗi tay “tập kích” về phía bụng của con, đúng là phồng lên không ít thật.

Anh hoài nghi nhìn khuôn mặt tròn vo của con trai, liệu trong tương lai nó có thể béo ú lên không nhỉ?

Lục Hạo không biết suy nghĩ nghĩ của ba mình, tay nhỏ cũng đang cố ngăn bàn tay to của ba, bé cũng rất xấu hổ khi bị ba sờ như vậy đấy.

***

Ăn sáng xong, Lục Phỉ ngồi trên sô pha vẽ tranh cùng Lục Hạo, có lẽ được kế thừa thiên phú của Nhan Hạ nên từ nhỏ bé đã thích vẽ. Lục Phỉ và Nhan Hạ cũng không muốn mai một sở thích này của con nên đã cho bé học một lớp hội họa, sau hai năm, bé vẽ cũng càng “lên tay”.

Đúng lúc này, anh lại bất ngờ nhận được điện thoại của Hình Ảnh.

“Lục Phỉ à, hiện tại bên chị đang có một chương trình talk show cần tìm người để thay thế do khách mời có việc gấp. Họ đã đánh tiếng cho công ty rồi, chị nhớ hôm trước em còn bảo chị để ý tới chương trình này mà. Chị thấy đây là thời cơ tốt, hôm nay em có rảnh không?” Hình Ảnh giải thích.

Nghe vậy, anh cúi đầu nhìn thoáng qua con trai bên cạnh đang nghiêm túc vẽ tranh, hỏi Hình Ảnh: “Họ có ngại việc ghi hình cùng lúc với chương trình thực tế không chị?”

“Họ cũng thông cảm, còn sẵn sàng phối hợp với em nữa. Họ cũng tán thành việc thảo luận kịch bản trước khi ghi hình, ngoài ra thì tiết mục này ghi hình vào buổi sáng và phát sóng luôn vào tối hôm đó, đảm bảo chiếu trước Bố đã về.” Hình Ảnh đáp. 

Bây giờ Lục Phỉ đã phải “hạ mình” chịu tham gia chương trình này, nếu không phải vừa đúng lúc thì cô cũng sẽ không chọn chương trình này cho anh đâu.

“Được rồi, lát nữa em sẽ dẫn Hạo Hạo tới đó thì chị chăm sóc nó hộ em nhé.” Lục Phỉ cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng chấp nhận cuộc phỏng vấn này.

Tối qua, anh đã đọc một số bình luận trên mạng, phát hiện dư luận đã chia thành hai luồng ý kiến đối với chuyện anh có con. Tuy tình huống này vẫn tốt hơn mong đợi của mọi người, nhưng vẫn không được như anh dự kiến. Anh không muốn có bất kỳ sai sót nào nên, nhất định phải tỏ rõ thái độ của mình với fan hâm mộ.

Trò chuyện với Hình Ảnh xong, Lục Phỉ liền thương lượng ngay với tổ đạo diễn tại trường quay, đối phương cũng đáp ứng mọi yêu cầu của Lục Phỉ.

Đoàn người thu dọn đồ đạc di chuyển đến đài truyền hình Apple.

Chương trình talk show này của đài Apple mang tên Trò chuyện Showbiz, mỗi tập sẽ phỏng vấn các nghệ sĩ hot nhất trong những công ty giải trí hiện nay. Đồng thời, nó cũng đứng nhất nhì trong những talk show. 

Lúc này, trong cánh gà trường quay số 3 của đài Apple, MC chương trình Trò chuyện Showbiz – Khâu Lan đang lên mạng tìm hiểu thông tin liên quan đến Lục Phỉ để bảo đảm ba mươi phút ngắn ngủi của chương trình có thể kết thúc tốt đẹp.

Cô vừa ngạc nhiên vừa kích động khi Lục Phỉ nhận lời tham gia chương trình này.

Dù sao thì với vị trí hiện tại của Lục Phỉ trong làng giải trí, chương trình này cũng không giúp gì nhiều cho anh ấy. Ngược lại thì chính đài truyền hình và talk show mới cần dùng sự xuất hiện của anh để thu hút người xem. 

Việc này cũng khiến cô thận trọng hơn.

Ngoài ra, cô còn là một fan cuồng của Lục Phỉ.

Được nói chuyện trực tiếp với thần tượng chính là một việc vô cùng hồi hộp đấy!

Không biết tin đồn Lục Phỉ đã bí mật kết hôn, sinh con có phải sự thật không nhỉ? Nhưng mức độ đáng tin cậy của những chứng cứ trên mạng hiện giờ thật sự rất cao.

Khâu Lan cân nhắc thật kỹ, quyết định thêm tin đồn đó vào trong list câu hỏi.

Một lúc sau, Khâu Lan nghe thấy tiếng ồn phát ra từ ngoài trường quay, liền quay đầu lại nhìn khi cửa mở ra, hai bóng dáng một lớn một nhỏ xuất hiện trước mắt cô.

Lục Phỉ… Và đứa nhỏ giống anh đến năm phần.

Khâu Lan giật mình, hóa ra chuyện Lục Phỉ bí mật kết hôn và sinh con là sự thật! Sau đó, cô lại nhìn người quay phim phía sau anh, trong lòng cũng đã khẳng định Lục Phỉ đã tham gia Bố đã về.

Sau đó, ánh mắt cô rơi xuống đứa trẻ Lục Phỉ đang ôm trên tay, thấy bé mở to đôi mắt tròn xoe đầy tò mò nhìn xung quanh, trong lòng chỉ cảm thấy bé đáng yêu chết mất thôi!

“Xin chào Ảnh đế Lục.” Khâu Lan điều chỉnh lại tâm trạng rồi chủ động tiến lên chào hỏi.

“Ừ.” Lục Phỉ thờ ơ gật đầu với Khâu Lan, cả người toát lên sự lãnh đạm xa cách.

Nhưng thấy Lục Phỉ như vậy mới có thể khiến Khâu Lan yên tâm. Nếu giờ Lục Phỉ chợt trở nên bình dị, gần gũi thì cô mới bị dọa cho hoảng hồn ấy chứ.

Khâu Lan lại nhìn cậu bé đáng yêu trên tay anh, cũng chủ động chào hỏi: “Xin chào anh bạn nhỏ.”

“Em chào chị ạ.” Lục Hạo lập tức vẫy tay chào Khâu Lan, không những vậy còn tặng kèm nụ cười rất tươi.

Hai mắt cô liền sáng lên, nam thần là mỹ nam lạnh lùng, nhưng con trai anh ấy lại rất gần gũi đấy!

Lúc này, người đại diện của Lục Phỉ – Hình Ảnh cũng đến hậu trường, theo sau là tổng đạo diễn của chương trình.

Lục Phỉ nói với con trai trong lòng mình: “Hạo Hạo, con ở đây chơi với dì Hình Ảnh nhé, ba phải đi quay chương trình đây. Sau đó, hai ba con mình về nhà nhé?”

“Vâng ạ, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.” Lục Hạo gật đầu vỗ ngực đảm bảo, dù sao thì trước kia ba cũng từng đi công tác một thời gian dài, mà cậu cũng lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân được.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Phỉ dịu lại khi nhìn con trai ngoan ngoãn, sau đó đưa bé cho Hình Ảnh, lại dặn cô ấy: “Chị ở đây vẽ tranh với thằng bé nhé, nó vẫn chưa làm xong bài tập đâu.”

“Ừ.” Hình Ảnh gật đầu, đưa tay ôm Lục Hạo, chợt cảm thấy rất vui vẻ.

Cậu bé đáng yêu quá!

Sau khi thu xếp xong xuôi cho con trai, Lục Phỉ liền bắt đầu thảo luận với tổng đạo diễn và Khâu Lan về những câu hỏi sẽ xuất hiện trong cuộc phỏng vấn.

Hình Ảnh và Lục Hạo cũng ngồi xuống một chiếc bàn trong góc, bé lấy giấy, bút sáp màu ra rồi tiếp tục vẽ tranh.

Có không ít nhân viên của đài truyền hình nhân lúc Lục Phỉ đi ghi hình đã nhìn lén Lục Hạo.

Nhưng giờ cánh cửa đã đóng lại nên có rất nhiều người không nhìn được.

Một cô gái trẻ chuyên phụ trách hậu cần cũng cố gắng đi vào hậu trường.

Lúc này, cô gái trẻ này bưng một đ ĩa dâu tây người khác tặng vào.

Cô vốn rất kích động khi đi đến trước mặt Lục Hạo và Hình Ảnh nhưng lại cố kìm lại, nói: “Đây là dâu tây chuẩn bị cho cậu bạn nhỏ này.”

Cô ấy vừa để đ ĩa dâu xuống đã thấy ánh mắt Lục Hạo lập tức chuyển từ tranh vẽ sang đ ĩa dâu, lại thòm thèm nuốt nước miếng, sau đó nhìn Hình Ảnh bên cạnh bằng đôi mắt đầy khát khao.

Hình Ảnh thấy đôi mắt to ngập nước của bé liền ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ăn đi! Con nhớ phải cảm ơn chị ấy nhé.”

“Em cảm ơn chị ạ.” Lục Hạo nghe được tiếng đồng ý liền nở nụ cười ngọt ngào với cô gái trẻ.

Cô gái trẻ này bị hạ gục ngay tại chỗ, mới nói “Em cứ ăn từ từ nhé” đã chạy đi.

Cô sợ mình sẽ ôm bé vào lòng trong lúc mất không chế mất!

Chờ cửa đóng lại, Lục Hạo liền vươn đôi tay nhỏ cầm một quả dâu tây đỏ mọng lên định nhét vào miệng, bỗng nhiên nghĩ tới việc gì mà lại xoay người đưa tới trước mặt Hình Ảnh: “Dì Hình Ảnh ăn đi ạ!”

Hình Ảnh mỉm cười nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Lục Hạo, nhận lấy quả dâu tây rồi cắn một miếng.

Lục Hạo thấy thế liền vội vàng cầm một quả khác lên nhét vào miệng, cắn một cái, có lẽ là đang cảm nhận được hương vị ngọt ngào nên bé thoả mãn nheo mắt lại.

Hình Ảnh mỉm cười nhìn động tác này của Lục Hạo. Có đôi khi cô không thể hiểu nổi sao “nam thần lạnh lùng” như Lục Phỉ lại có thể sinh ra đứa trẻ ham ăn lại rất đáng yêu như thế này chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc